Xin Hãy Ôm Em

Chương 41 : Khiến tôi vui

Ngày đăng: 07:04 30/04/20


Lâm Uyển Bạch chợt run người vì ngữ khí nghiêm nghị trong câu nói của anh.



Cô thấy anh hơi nheo đôi mắt đen nhìn mình, trong ánh mắt có vẻ hờ hững đang ẩn chứa một sự giận dữ đang rục rịch.



"Tôi hỏi em đó!" Hoắc Trường Uyên hạ giọng quát.



Lâm Uyển Bạch yếu ớt giơ bàn tay phải lên: "Bên này..."



Hoắc Trường Uyên sa sầm mặt lại, rồi rút một chiếc khăn tay từ trong túi áo ra.



Ngay sau đó, anh túm lấy bàn tay phải của cô, kỳ kỳ cọ cọ không chút thương tiếc.



Da tay cô vốn khô, bị ép buộc chà xát kiểu này khiến cô rất đau. Nhất là khi anh còn mạnh tay, ngay cả kẽ tay cũng không buông tha, chẳng mấy chốc tay cô đã đỏ rực lên.



Lâm Uyển Bạch muốn rút tay về nhưng không rút nổi: "Có thể nhẹ hơn một chút không, đau lắm..."



"Cố nhịn đi!"



"..."



Lâm Uyển Bạch không dám lên tiếng, đành cắn chặt răng chịu đựng.



Qua một lúc rất lâu, mu bàn tay và kẽ tay cô đỏ hồng một mảng, bấy giờ Hoắc Trường Uyên mới có vẻ hài lòng. Anh hạ cửa xe xuống, ném chiếc khăn tay ra ngoài với vẻ rất ghét bỏ.



Lâm Uyển Bạch vuốt ve tay mình, không dám nói gì.



Nhưng đúng lúc này, chuông di động lại vang lên.



Cô rút ra, trên màn hình hiển thị tên một người đàn ông.



Bởi vì từ đầu tới cuối bị Hoắc Trường Uyên ôm eo, ngồi rất gần nên màn hình điện thoại của cô cũng bày ra trước mắt anh không chút che đậy.



"Ai đó?" Quả nhiên anh nhíu mày.



Lâm Uyển Bạch liếm môi dưới, không dám nói dối: "Là người đồng nghiệp nam ban nãy..."



Có lẽ vì vừa rồi cô đòi xuống xe quá đột ngột, nên anh ta tốt bụng gọi điện tới hỏi thăm.



Hoắc Trường Uyên không đợi cô bắt máy, đã thẳng thừng giật lấy điện thoại, ấn từ chối cuộc gọi rồi gạt gạt thêm mấy cái nữa.



Lâm Uyển Bạch kiểm tra lại, phát hiện anh đã cho người ta vào danh sách chặn.



Có cần phải độc đoán vậy không?
Cô vừa nhúc nhích đã bị anh bấu vào eo.



"Á!"



Lâm Uyển Bạch đau đớn kêu lên.



Hoắc Trường Uyên hình như rất hài lòng: "Không giả vờ câm nữa à?"



"Tôi đâu có giả vờ..." Lâm Uyển Bạch dè dặt đáp.



Hoắc Trường Uyên bật ra một tiếng "hừ", nhưng sự căng thẳng trên khóe miệng đã tan đi.



Tư thế này rất mệt, nhưng Lâm Uyển Bạch không dám ngọ ngoạy, tầm mắt cô vẫn nhìn thấy khuôn cằm sắc lẹm của anh, trông vẫn lạnh lùng rất khó lại gần.



Nghĩ tới những lời Giang Phóng nói lúc xuống xe cô liếm liếm môi, ôn hòa nói: "À, lần trước bị bắt tới Cục cảnh sát, tôi không biết là anh đã cứu tôi... Tóm lại, cảm ơn anh!"



"Em chỉ cảm ơn bằng lời thôi à?"



"Vậy anh muốn thế nào..."



Thấy anh không nể tình, Lâm Uyển Bạch rầu mặt.



Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại, đột ngột cởi phăng khăn tắm: "Khiến tôi vui!"



Lâm Uyển Bạch ngây người, cô dễ dàng bị anh giữ lấy chân, đôi tư thế, giống như đang cưỡi ngựa vậy.



Cũng chính vì như thế, cô mới cảm nhận rõ sự thay đổi của anh.



"Tôi... Tôi không biết..."



Lâm Uyển Bạch bối rối như sắp khóc.



Cô không nói dối, cô thật sự không biết, tay chân cứng đơ lại, mặt nóng như phải bỏng.



Hoắc Trường Uyên khẽ cười bật ra một tiếng: "Ngốc!"



Một giây sau, anh giữ lấy vai cô, xoay ngược người nằm lên trên, rồi hôn lên cổ cô như hút máu vậy.



Trong sự cuồng điên của Hoắc Trường Uyên, những âm thanh vụn vặt cô chẳng mấy chốc đã bật ra...



~Hết chương 41~