Xin Hãy Ôm Em

Chương 42 :

Ngày đăng: 07:04 30/04/20


Sáng sớm ngày cuối tuần, Lâm Uyển Bạch thức dậy rồi tới bệnh viện thăm bà ngoại.



Hiếm có dịp cô không phải lo lắng đến việc làm thêm, có thể yên tâm ngồi trò chuyện với bà, tuy rằng tất cả những bình yên này đều được đổi lại từ việc dạng hai chân.



Khi trên di động hiển thị ba chữ "Hoắc Trường Uyên", Lâm Uyên Bạch đi ra tận cửa sổ mới bắt máy.



"Alô?"



"Sao lâu quá vậy?"



Dường như chê cô bắt máy quá chậm, ngữ khí Hoắc Trường Uyên không tốt lắm: "Tối nay về sớm một chút nhé."



"Ồ..." Lâm Uyển Bạch cắn môi dưới.



Tối qua hai người họ vừa quan hệ, hơn nữa còn giày vò một lúc lâu, sáng nay tỉnh dậy, cô cảm giác eo mình như gãy rời vậy.



Tối nay chẳng lẽ lại phải... Thể lực của người đàn ông này đúng là tốt đến mức biến thái!



Qua di động, Hoắc Trường Uyên vẫn rất cương quyết: "Sáu rưỡi, không được phép muộn!"



Lâm Uyển Bạch đứng nghiêm trong vô thức: "Vâng!"



Dường như nhìn thấy động tác thái quá của cô, bà ngoại đang nằm trên giường nhìn qua, cô vội vàng ngắt máy.



Ai ngờ một giây sau, chuông di động một lần nữa vang lên.



Vẫn là Hoắc Trường Uyên gọi đến, cô không dám không bắt máy, đành đưa lên tai.



"Không cho phép em ngắt máy của tôi!"



Ngay sau đó, một tiếng "tút" vang lên, cuộc gọi kết thúc.



Lâm Uyển Bạch nhìn vào màn hình điện thoại, khóe miệng giật giật: "..."



Trở về trước giường bệnh, cô lựa hoa quả trên đĩa đã rửa sạch, mỉm cười hỏi bà: "Bà ngoại, bà ăn thêm lê nhé?"



"Bà không ăn nữa đâu, ăn nữa sẽ không ăn nổi cơm trưa mất." Bà ngoại tươi cười xoa xoa cái bụng của mình, rồi nắm lấy tay cháu gái, ngừng một lát: "Tiểu Bạch, hôm nay đừng quên mang ít hoa vân môn ra cho mẹ con nhé."



Lâm Uyển Bạch thầm kêu lên một tiếng trong lòng.




Lần này Hoắc Trường Uyên không nạt nộ cô, mà thẳng thừng rướn người qua kéo cô về phía mình.



Lâm Uyển Bạch theo đà ngồi lên chân anh, tư thế cũng không quá mờ ám nhưng rất không tự nhiên. Cô muốn đứng lên nhưng lại bị cánh tay của anh cố định phần eo.



Cô bị anh bế trên chân như người ta bế trẻ con vậy, chuyện này chỉ xảy ra từ trước năm cô tám tuổi.



Cô bối rối và hoảng loạn, đặc biệt khi đối tượng là Hoắc Trường Uyên.



Cơn giận anh giấu nơi khóe mắt tan đi khi nào Lâm Uyển Bạch không rõ, cô chỉ nghe thấy anh hỏi bên tai: "Em đang không vui?"



"..." Cô từ từ mím môi lại.



Hoắc Trường Uyên im lặng, vuốt ve nhẹ nhàng sống lưng cô.



Rất kiên nhẫn, động tác không ngừng lặp lại, nhiệt độ trong lòng bàn tay cũng nóng rẫy lên, thậm chí làm bỏng cả trái tim cô. Lâm Uyển Bạch dè dặt né tránh khuôn mặt đang gần trong gang tấc.



Anh đang... dỗ cô sao?



Bị dọa bởi sự thật này, Lâm Uyển Bạch như ngồi trên đống lửa.



Gắng được vài phút, cô có phần không chịu nổi nữa bèn ấp úng tìm cớ: "Tôi khát rồi, tôi đi rót cốc nước..."



Cô rời khỏi đùi anh, đi về phía nhà bếp.



Sau khi vào trong, cô sững người, nhìn thấy những món đồ bày trên kệ bếp, rõ ràng là mới được mua về chưa lâu. Một hộp mỳ vắt chưa xé vỏ, một hộp trứng gà và cả một bó hành có dán tem ghi số cân.



Có tiếng bước chân đi theo phía sau, hơn nữa còn có vẻ rất vui.



Lâm Uyển Bạch nghe thấy quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Hoắc Trường Uyên, đầu mày nhíu lại, có phần sầu não.



"Anh vẫn chưa ăn tối à?"



Lâm Uyển Bạch nhìn lên kệ bếp rồi lại nhìn anh.



Nét mặt Hoắc Trường Uyên ánh lên một tia ngượng ngập: "Ừm..."



~Hết chương 42~