Xin Hãy Ôm Em

Chương 52 :

Ngày đăng: 07:04 30/04/20


"Ra ngoài đi."



Vừa bắt máy anh đã nói thẳng thừng mấy chữ ngắn gọn.



Trước khi nhận điện thoại, Lâm Uyển Bạch đang nằm tựa đầu giường đọc một cuốn tiểu thuyết dịch từ tiếng Đức, bìa sách đã cũ lắm rồi, trang giấy bên trong cũng vì thường xuyên bị lật mở mà có phần quăn mép.



Cuốn tiểu thuyết này là cuốn sách mẹ cô thích đọc nhất khi còn sống.



Lần nào giở sách ra, Lâm Uyển Bạch cũng rất cẩn thận, sợ sẽ làm hỏng nó.



Cô đặt cuốn sách sang một bên, cầm di động nói dối: "Tôi đi ngủ rồi..."



"Đèn nhà em còn sáng kia kìa!" Hoắc Trường Uyên uể oải vạch trần.



"..." Lâm Uyển Bạch ngẩn người.



Cô liếc nhìn ngọn đèn ngủ vẫn đang sáng ở đầu giường, sao anh biết được?



Hoắc Trường Uyên không lãng phí nước bọt với cô nữa, chỉ buông một câu: "Cho em năm phút mặc quần áo là đủ rồi."



Lâm Uyển Bạch nhíu mày, thế này lại là có ý gì?



Cô do dự vén chăn bước xuống giường, đi thẳng tới bên cạnh cửa sổ. Cô vén rèm nhìn xuống dưới, quả nhiên thấy chiếc Bentley màu đen đó.



Cô thở hắt ra một hơi, đành lặng lẽ đi thay quần áo.



Có vẻ như hôm nay Giang Phóng lái xe. Khi Lâm Uyển Bạch từ trong tòa nhà đi ra, thì cánh cửa ghế lái bật mở. Giang Phóng mặc áo vest vòng sang bên, giúp cô mở cửa ghế sau, Hoắc Trường Uyên đang vắt chân ngồi bên trong.



Chiếc cà vạt được anh tháo xuống, cầm trong tay, có vẻ như anh vừa kết thúc một bữa tiệc nào đó trở về.



Lâm Uyển Bạch vừa ngồi vào trong thì anh bất ngờ giơ tay lên.



Ngay sau đó, có thứ gì nặng đè vào bụng cô, cô cúi đầu vẻ khó hiểu: "Đây là..."



Vì Hoắc Trường Uyên đang châm thuốc nên không lên tiếng, Giang Phóng ngồi đằng trước trả lời thay anh: "Cô Lâm, chỗ này đều là thuốc Nam."



"Thuốc Nam?" Lâm Uyển Bạch kinh ngạc.



Cô mở chiếc túi màu trắng ra, bên trong quả nhiên đều là từng gói thuốc nam nhỏ được bọc lại cẩn thận.



"Đúng vậy!" Giang Phóng gật đầu: "Phía Bắc thành phố có một cửa hàng bán thuốc Nam rất nổi tiếng, toàn là các loại thuốc điều chỉnh kinh nguyệt cho phụ nữ. Đây là một liệu trình, mỗi tối uống một gói!"



Lâm Uyển Bạch biết cửa hàng thuốc đó. Trước kia, cô đã từng đi cùng một người bạn tới đó bốc thuốc cho người thân, số người được khám bệnh mỗi ngày là có hạn, lại không chấp nhận đặt lịch trước, chỉ có thể tới đó đứng xếp hàng.



Cô bất giác nghiêng đầu, nhìn về phía Hoắc Trường Uyên đang hút thuốc.



Hoắc Trường Uyên liếc mắt nhìn qua, giọng nói cực kỳ trầm: "Chẳng phải em kêu gào là đau bụng sao?"



"..." Lâm Uyển Bạch khẽ cắn môi.



Thật ra cô chỉ tiện miệng kiếm đại một cái cớ, thế mà anh lại tưởng thật.



Túi thuốc Nam trong lòng nặng trình trịch, trái tim Lâm Uyển Bạch như bị thứ gì chọc vào. Cô bất giác ngồi ngây người nhìn anh như thế. Ánh đèn vàng vọt hắt nghiêng vào trong xe, khiến đường nét cương nghị trên khuôn mặt anh nặng nề thêm vài phần. Đôi mắt thâm trầm của anh như một miệng giếng cằn khô, hút người ta vào nơi sâu thẳm ấy.



Hoắc Trường Uyên hạ cửa xe xuống, mùi thuốc lá trong xe tản đi nhiều.



Thật ra từ trưa nay thuốc đã được cầm vê, anh hoàn toàn có thể bảo Giang Phóng mang thẳng tới cho cô. Nhưng cuối cùng, anh vẫn chọn cách tự qua đây sau khi đã kết thúc lịch trình riêng của bản thân.



Cô cũng được coi là người thanh tú nhẹ nhàng, nhưng nói xinh đẹp thì không quá xinh đẹp. Mà xã hội bây giờ gái đẹp có thiếu gì, huống hồ ở bên cạnh một người có địa vị như anh. Chẳng hiểu vì sao, anh rất muốn gặp cô.
"Chị..."



Lâm Dao Dao trợn trừng mắt, giơ tay chỉ về phía cô.



Dường như mức độ sửng sốt không hề nhỏ, đến mức cô ta quên cả tên của cô, chỉ trừng mắt vẻ không dám tin.



Hộm đó ở nhà họ Lâm, Lâm Uyển Bạch đi chưa được bao lâu thì Hoắc Trường Uyên cũng về thẳng. Hơn nữa còn một chuyện đáng giận hơn, Lâm Dao Dao điều tra được người đưa Lâm Uyển Bạch ra khỏi Cục cảnh sát là Hoắc Trường Uyên!



Điều này chứng tỏ giữa hai người họ có mờ ám, lúc này cô lại xuất hiện trong văn phòng của Hoắc Trường Uyên, nhất là hai bàn tay họ lại nắm chặt, càng như một bằng chứng sắt đá. Lâm Dao Dao sắp tức chết rồi.



Cô ta nghĩ ra trăm phương ngàn kế, thế mà lại bị Lâm Uyển Bạch, một đứa bị nhà họ Lâm bỏ rơi, cướp mất!



Lâm Uyển Bạch nhíu mày, ánh mắt Lâm Dao Dao sắp chọc thủng mắt cô đến nơi.



Cô nghĩ, nếu không có Hoắc Trường Uyên ở đây, cần phải duy trì hình tượng, cô ta đã sớm lao tới như một con chó điên rồi.



Lâm Uyển Bạch rất không thích cục diện ba mặt này. Ngược lại, Hoắc Trường Uyên làm như đây không phải việc của mình, giống như đang xem kịch. Hoặc có lẽ trong lòng mỗi người đàn ông đều có thói thích trêu chọc kiểu này, thích nhìn phụ nữ ghen tuông đỏ mắt vì mình.



"Cô đi đi!"



Bất ngờ, Hoắc Trường Uyên đang im lặng chợt lên tiếng.



Lâm Uyển Bạch nghe xong, cụp mắt xuống, cũng không nói gì, rút tay định ra khỏi văn phòng.



Nhưng cô chỉ vừa có động thái đã bị Hoắc Trường Uyên nắm chặt hơn.



Lâm Uyển Bạch sững sờ. Cô ngẩng lên nhìn thấy ánh mắt Hoắc Trường Uyên đang nhìn về phía Lâm Dao Dao với vẻ lạnh lùng, không chút nhiệt độ.



Thì ra anh không muốn để em đi...



"Anh Trường Uyên..." Lâm Dao Dao làm mặt như sắp khóc.



"Giang Phóng!" Hoắc Trường Uyên lạnh lùng nói.



Giang Phóng từ lúc trước đến giờ vẫn làm một tấm phông nền chuyên nghiệp lúc này tiến lên, thản nhiên nói: "Xin lỗi, cô Lâm!"



Trước kia, Lâm Dao Dao và Giang Phóng từng gặp nhau trên du thuyền, cũng từng bị anh ấy đuổi đi. Giờ đây lịch sử đang lặp lại, cảm giác ấm ức chỉ càng thêm sâu sắc, nhất là ở trước mặt Lâm Uyển Bạch.



Cô ta rưng rưng nước mắt nhìn về phía Hoắc Trường Uyên. Vẻ lạnh lùng trên gương mặt dường như không hề thuyên giảm.



Lâm Dao Dao giậm chân, thật sự vừa tức vừa hận. Cô ta bước ra khỏi văn phòng với vẻ không cam tâm tình nguyện. Khi đi ngang qua Lâm Uyển Bạch, cô ta dừng lại, ghé sát gần cô, nghiến răng nghiến lợi: "Lâm Uyển Bạch, cô cứ đợi đó!"



Cánh cửa văn phòng được đóng lại, chỉ còn hai người họ.



Hoắc Trường Uyên không buông tay cô ra, cho tới khi đi tới trước bàn làm việc, kéo chiếc ghế da thật ra, ngồi xuống, anh cũng đồng thời kéo cô vào lòng.



"Bây giờ đã hài lòng chưa?"



"..." Lâm Uyển Bạch nhíu mày.



Thế nào gọi là cô hài lòng, cô chưa bao giờ có ý bảo anh làm như vậy.



Ngẫm nghĩ một chút, Lâm Uyển Bạch vẫn hỏi thành lời: "Bây giờ anh giữ tôi ở lại, đuổi Lâm Dao Dao đi thật sự ổn sao? Tôi nghe nói, lần trước ở nhà họ Lâm, bố tôi hình như đã tìm anh để nói về chuyện hôn sự giữa anh và Lâm Dao Dao... Thật ra ngoài tính cách ra thì các điều kiện khác đều xứng với anh, lấy cô ta có lẽ là một sự lựa chọn không tồi..."



"Lấy cô ta?" Hoắc Trường Uyên hừ một tiếng: "Cô ta xứng sao!"



~Hết chương 52~