Xin Hãy Ôm Em

Chương 53 :

Ngày đăng: 07:04 30/04/20


"Hả?"



Lâm Uyển Bạch ngẩn người.



Ngẩng đầu lên, cô thấy gương mặt anh không có nhiều biểu cảm dư thừa, không giống như đang nói dối.



Dường như không ngờ anh lại từ chối thẳng thừng như vậy, ngược lại khiến anh nhất thời không biết nên nói gì.



Hôm ở nhà họ Lâm, Hoắc Trường Uyên và Lâm Dũng Nghị đi lên gác. Ở trong phòng sách, ngoài việc bàn chuyện làm ăn, Lâm Dũng Nghị đúng là có bóng gió nói đến chuyện cô con gái nhỏ của mình không còn nhỏ nữa, đồng thời có ý với anh, nếu như đồng ý thì hoàn toàn có thể tác thành một chuyện nhân duyên.



Chỉ có điều, anh không buồn suy nghĩ, từ chối ngay tại đó.



Hoắc Trường Uyên thấy cô cúi mặt: "Đang nghĩ gì vậy?"



Lâm Uyển Bạch do dự giây lát, rồi lí nhí nói: "Ban nãy anh không nói với Lâm Dao Dao quan hệ của chúng ta, có lẽ anh và cô ta..."



Trong cục diện ba góc đối kháng vừa rồi, từ đầu tới cuối Hoắc Trường Uyên không phát biểu gì, chỉ nói một câu như vậy.



Nghĩ tới hoàn cảnh lúc đó của mình, cô thật ra rất xấu hổ.



"Lấy đâu ra có lẽ!" Hoắc Trường Uyên nhíu mày ngắt lời cô, ánh mắt tối sầm nhìn cô với vẻ kỳ lạ: "Chính em nói không được để cô ta biết quan hệ giữa chúng ta còn gì!"



"Ơ..." Hình như đúng nhỉ.



Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt, hình như đúng là mình đã từng nói như vậy.



Sự bí bách dồn nén trong lòng suốt mấy ngày qua bỗng nhiên bay sạch.



Hoắc Trường Uyên đã rút bao thuốc lá từ trong túi ra, ngậm vào miệng, tay phải bật chiếc bật lửa, xuất hiện ngọn lửa màu xanh tối.



Anh rít một hơi, làn khói trắng từ từ bay ra.



Lâm Uyển Bạch quan sát anh một lúc rồi hỏi với vẻ thăm dò: "Anh thật sự không thích Lâm Dao Dao à?"



"Còn lằng nhằng?" Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại.



Lâm Uyển Bạch ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thực chất trong lòng đang sướng thầm.



Hai ngón tay Hoắc Trường Uyên kẹp điếu thuốc, tốc độ hút cực kỳ chậm. Cho đến khi ánh mắt cô mờ đi sau làn khói, anh hỏi: "Người bà con đi rồi chứ?"



Lâm Uyển Bạch gượng gạo gật đầu: "... Ừm!"



Qua một tuần rồi, đã sớm sạch sẽ từ lâu.



"Bây giờ tôi chỉ nghĩ đến ba việc." Hoắc Trường Uyên vuốt ve mu bàn tay cô.



"Chuyện gì vậy?" Lâm Uyển Bạch chớp mắt.



Hoắc Trường Uyên một lần nữa nhả khói: "Về nhà, ăn cơm và làm."



"..." Vành tai Lâm Uyển Bạch nóng rần lên.



Có điều, nói xong một lúc lâu, Hoắc Trường Uyên vẫn không có ý định nhúc nhích.



Lúc này, điện thoại nội bộ trên bàn làm việc đổ chuông, một giọng nữ cung kính vang lên: "Hoắc tổng, chuyến bay tới Thượng Hải là 9 giờ 50 phút, tôi đã sắp xếp tài xế đón anh sau một tiếng nữa!"



"Tôi biết rồi." Hoắc Trường Uyên tắt máy.



"Thế này là... anh sắp đi công tác?" Lâm Uyển Bạch kinh ngạc.



"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu.



"Đi đâu vậy?" Lâm Uyển Bạch ngẩn người.



Hỏi xong, cô mới ý thức được đó là một vấn đề ngớ ngẩn đến mức nào. Nhưng Hoắc Trường Uyên đúng là rất có lòng kiên nhẫn: "Thượng Hải."



"Vậy sao anh còn gọi tôi đến..."



"Em nói xem?"



Lâm Uyển Bạch bị anh hỏi ngược lại chợt đỏ bừng mặt, không thể nhìn thẳng vào mặt anh nữa, ấp úng: "Anh... Chẳng phải anh sắp phải bay rồi sao?"



"Ừm, ngoài Thượng Hải ra, lúc về còn phải tới Bắc Kinh một chuyến, nếu không ổn thỏa ít nhất phải mất một tuần, thậm chí mười ngày." Hoắc Trường Uyên nhìn cô, ánh mắt sâu hút: "Tôi sợ sẽ nhớ em."



Trái tim Lâm Uyển Bạch như phải bỏng.



Tuy rằng anh biểu đạt rõ ràng, hàm nghĩa của năm từ đó rất có thể là ám chỉ cơ thể của cô, nhưng cô vẫn không thể kiểm soát được trái tim đang đập thình thịch của mình, tựa hồ một giây sau sẽ nhảy vọt ra khỏi cổ họng.



Lâm Uyển Bạch co rụt lại, định đứng dậy.



Hoắc Trường Uyên không để cô được như ý, vẫn ấn chặt cô ngồi trên chân mình.



Cánh cửa phòng làm việc được đẩy ra, người bước vào là Giang Phóng, người vừa rời đi cùng Lâm Dao Dao.



Gần như là vô thức, Lâm Uyển Bạch nhìn vội về phía sau lưng Giang Phóng, sợ âm hồn bất tán của Lâm Dao Dao lại đột ngột xông vào đây.



Hoắc Trường Uyên bèn lên tiếng hỏi: "Mua được thứ đó chưa?"



"Mua được rồi ạ!" Giang Phóng gật đầu.



Ngay sau đó, anh ấy rút từ trong túi ra môt chiếc hộp nhỏ.



Say khi nhìn rõ, Lâm Uyển Bạch xấu hổ tới nỗi chỉ muốn đập đầu xuống bàn làm việc.



Hóa ra là bắt Giang Phóng mua...



"Để đây, ra ngoài đi." Hoắc Trường Uyên dặn dò.



"Vâng!" Giang Phóng một lần nữa gật đầu, lần này quay người rời đi hoàn toàn không nhìn ngang ngó dọc.



Chớp mắt, anh ấy lại biến mất khỏi văn phòng, cánh cửa đóng chặt lại.
Lâm Uyển Bạch bất ngờ nhìn về phía Hoắc Trường Uyên đã nằm lại chỗ cũ.



Anh chỉ giơ tay tắt đèn đi: "Không làm nữa, ngủ thôi!"



"..." Lâm Uyển Bạch nằm chớp chớp mắt trong bóng tối.



Rõ ràng vừa rồi anh đã...



Hoắc Trường Uyên lật người, đôi chân dài đè lên người cô. Anh cười khẽ: "Trông em có vẻ rất hụt hẫng?"



"Còn lâu!" Lâm Uyển Bạch phủ nhận.



Cô nhắm mắt lại, chẳng bao lâu sau cơn buồn ngủ đã ập tới, hơi thở của hai người nhịp nhàng đều đặn.



Đây có lẽ là lần đầu tiên trừ những ngày đèn đỏ ra, họ nằm chung giường mà không làm gì cả.



Cô không hề biết, so với việc nhiệt tình hứng khởi, tối nay, Hoắc Trường Uyên muốn được hưởng thụ cảm giác có cô ở bên hơn...



...



Ngày hôm sau đi làm.



Lúc quẹt thẻ, các đồng nghiệp đi qua chào hỏi, Lâm Uyển Bạch vẫn không dựng nổi tinh thần lên, hai chân cũng vẫn lảo đảo.



Đêm qua Hoắc Trường Uyên đúng là không đòi hỏi cô. Nhưng sáng sớm nay, khi mắt cô còn chưa mở nổi đã bị anh hùng hổ nhào tới, đè lên không một lời nói...



Cô suýt nữa không dậy nổi khỏi giường.



Quả nhiên ai người ta hay nói, đàn ông sáng sớm là đáng sợ nhất.



Mơ mơ hồ hồ tới chập tới, cuối cùng cũng đến giờ tan ca, Lâm Uyển Bạch thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng tới chỗ bà ngoại sẽ nằm một lúc trên chiếc sofa vuông bên ngoài.



Có điều khi cô vừa lên xe buýt, trên màn hình di động đã hiển thị ba chữ "Hoắc Trường Uyên".



Lâm Uyển Bạch rất muốn vờ như không nghe thấy, nhưng sau khi chuông vang lên mấy hồi, cô vẫn hèn hạ bắt máy.



"Em đang ở đâu?"



Cô im lặng giây lát rồi nhìn ra cảnh đường phố lướt qua ngoài cửa xe: "Tôi vừa tan ca, đang đi tới bệnh viện..."



"Ừm, gặp nhau rồi nói." Hoắc Trường Uyên nói một câu như vậy.



"Ừm." Lâm Uyển Bạch vẫn ngoan ngoãn như thói quen.



Ngắt máy xong, cô chống tay lên má.



Không đúng?



Gặp nhau ở đâu rồi nói?



Lâm Uyển Bạch ngơ ngác, nghi ngờ mình nghe nhầm hoặc nghe sót gì đó. Khi cô định gọi lại hỏi cho rõ thì đã nghe thấy thông báo tạm thời không liên lạc được.



Cô mang cảm giác nghi hoặc ấy tới bệnh viện. Vừa ừ thang máy đi ra, cô ngẩn người.



Trên hành lang, Hoắc Trường Uyên mặc áo vest quần Âu đứng đó, một tay đút túi quần, vóc người vừa cao lớn vừa khỏe khoắn, khuôn mặt nghiêng vuông vắn. Dọc đường có không ít các cô y tá quay đầu nhìn lại.



"Sao chậm quá vậy!"



Vừa nhìn thấy cô, Hoắc Trường Uyên đã sốt ruột nạt nộ.



"Tôi ngồi xe buýt, giữa đường đỗ khá nhiều trạm..." Lâm Uyển Bạch ấp úng giải thích, rồi chớp chớp mắt kinh ngạc, chỉ tay vào anh: "Anh Hoắc, sao anh..."



Hoắc Trường Uyên thẳng thừng giơ tay, tiến lên vài bước nắm tay cô: "Qua đây, tôi giới thiệu cho em một người."



Bởi vì nãy giờ chỉ mải chú ý tới anh, cô không để ý thấy trên hành lang còn có một bác sỹ mặc áo blouse trắng.



Sau khi nhìn rõ rồi, cô há hốc miệng không thể khép lại: "Hả... Anh là... Tần thiếu?"



"Bây giờ em có thể gọi anh là bác sỹ Tần." Tần Tư Niên chỉnh trang lại chiếc áo blouse của mình.



"..." Lâm Uyển Bạch cố gắng tiêu hóa.



Đôi mắt đào hoa kia sao cô có thể nhận nhầm được, chỉ cần bị liếc bâng quơ thôi cũng thấy choáng váng.



Cô cứ ngỡ anh ấy là một cậu chủ chơi bời lăng nhăng, không ngờ lại là một vị bác sỹ chữa bệnh cứu người!



"Bắt đầu từ hôm nay, cậu ấy sẽ là bác sỹ chính cho bà ngoại em, mọi bệnh tình đều do cậu ấy chịu trách nhiệm. Mấy hôm nữa là phẫu thuật rồi, cậu ấy cũng sẽ mổ chính." Hoắc Trường Uyên liếc cô, hờ hững nói.



Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt: "Nhưng bà ngoại tôi có bác sỹ Hứa mà..."



"Bác sỹ Hứa chỉ là một bác sỹ tầm trung, còn Tư Niên đã có lên cấp chủ nhiệm khoa, hơn nữa còn là chuyên gia chữa bệnh tim. Cậu ấy cũng tham gia không ít các dự án từ trong ra ngoài nước, có cậu ấy mổ chính, bà ngoại em về cơ bản có thể giảm thiếu nguy hiểm xuống mức không còn nguy hiểm."



"Anh chính là chuyên gia ngoại khoa Tim mạch cấp minh tinh - Tần Tư Niên?" Lâm Uyển Bạch sửng sốt.



Cho dù cô chẳng có kiến thức gì về ngành y nhưng cái tên Tần Tư Niên thì chắc chắn phải nghe qua! Có rất nhiều người nghe danh tới khám, xếp hàng cũng phải đặt lịch trước một tuần...



"Không sai, chính là tại hạ." Tần Tư Niên mỉm cười gật đầu, rồi nói tiếp, ngữ khí đã nghiêm túc hơn một chút: "Ban nãy mình đã đọc bệnh án, cũng có trao đổi qua với bác sỹ Hứa, nhưng tình hình cụ thể mình sẽ báo lại sau khi tiếp xúc thực tế với bệnh nhân."



"Ừ." Hoắc Trường Uyên gật đầu.



Lâm Uyển Bạch không xen vào đợc, chỉ đành nhìn họ từ từ đẩy cánh cửa phòng bệnh ra.



Rất lâu sau, cô mới có chút phản ứng, nghĩ tới chuyện Hoắc Trường Uyên đang ở ngay trong bệnh viện bà ngoại nằm...



Đợi đã!



Lâm Uyển Bạch co cẳng lao vào trong...



~Hết chương 53~