Xú Khách Vô Hình Chưởng
Chương 17 : Ác chiến đồng gia bảo
Ngày đăng: 00:47 22/04/20
Mặt trời khuất bóng, ánh trăng đã xuất hiện trên đầu những ngọn cây.
Hoàng Y Thiếu Nữ lúc này thi triển khinh công lướt về phía đỉnh núi mà Ngân Phát Lão Nhân đã chỉ.
Sau khi lên đến đỉnh nàng đưa mắt nhìn khắp xung quanh một lượt, vẫn
không thấy tung tích Phong ca của nàng liền nghĩ thầm: “Có lẽ giờ vẫn
còn sớm, hãy ráng đợi thêm chút nữa!”
Nghĩ xong nàng ngồi xuống tảng đá lớn ở bên cạnh, đưa mắt nhìn cảnh sắc ở xung quanh, y phục đón gió thổi phần phật, nàng đưa tay vuốt nhẹ những
lọn tóc bị gió thổi xòa xuống mặt.
Nhìn thấy cảnh này ai cũng tưởng rằng tiên giáng phàm!
- Thanh muội!
Hoàng Y Thiếu Nữ bất giác nghe thấy thanh âm quen thuộc vang lên bên
tai, như hoa nở trong lòng, vội quay đầu lại nhìn chỉ thấy Phong ca của
nàng đứng cách lưng nàng không xa, giống như uyên ương trở về tổ ấm,
nàng vôi lướt đến sà vào ngực ý trung nhân của mình, sung sướng thổn
thức nói:
- Phong ca, gặp lại huynh, muội mừng muốn chết! Nói xong, hai hàng lệ rơi dài trên khóe mắt.
Tần Lãm Phong đưa tay áo lên khẽ lau nước mắt cho nàng rồi an ủi nói:
- Thanh muội, huynh cũng vui mừng như muội, muội đừng quá thương tâm nữa!
Hoàng Y Thiếu Nữ ngọc thủ khẽ vén chấm chấm những giòng lệ đọng trên khóe mắt nghẹn ngào nói:
- Phong ca, toàn gia của muội đã không còn nữa rồi!
Nói xong hình như không nén được đau khổ, hai hàng lệ lại tuôn dài trên gò má thanh cao của nàng.
- Quý đảo gặp chuyện không may, huynh đây cũng có nghe qua, Thanh muội có thể thoát khỏi trường kiếp cũng là đại phúc.
- Không! Ngày xảy ra thảm kịch, muội không có mặt trên đảo. Ngừng một chút nàng lại tiếp:
- Nhớ lại lúc huynh còn ở trên đảo, muội trong lúc tức giận có nói lúc
huynh vừa rời khỏi đảo, muội cảm thấy như bị mất đi một cái gì vô cùng
quý báu, đứng ngồi không yên cho nên ba ngày sau muội đã bỏ đi tìm
huynh.
Hoàng Y Thiếu Nữ sau khi thổ lộ tâm sự của mình Tần Lãm Phong lòng cảm khái vô cùng, chàng lại hỏi:
- Lúc quý đảo xảy ra tai họa, có phải chính giáo chủ Ngũ Âm Giáo ra tay hay không?
- Không! Lúc muội trở về đảo có nghe những người dân còn sót lại trên
đảo nói, không phải giáo chủ Ngũ Âm Giáo đích thân xuất mã mà do hai gã
đứng đầu Nội Tam Đường và Ngoại Tam Đường xuất lãnh hơn ba trăm đệ tử
bổn giáo đích thân hành sự.
Sau đó bọn chúng phát giác muội không có trên đảo, tên giáo chủ đáng
chết này không biết kiếp trước có thù oán gì với muội, lại ra lệnh cho
toàn thể đệ tử trong giáo truy sát muội, sau đó muội đã được nghĩa phụ
cứu đi!
- Nghĩa phụ? Ai là nghĩa phụ của muội?
- Chính là Ngân Phát Lão Nhân người quen biết với huynh.
- Hừ! Muội không nên xưng hô như vậy với lão, sau này sẽ hối hận đó.
- Không đâu! Muội đã bái lạy lão sao lại còn hối hận!
Tần Lãm Phong nín cười vội kể lại một lượt những sự việc mình đã trải qua Thần Đăng Nhai.
Hoàng Y Thiếu Nữ ồ một tiếng vội hỏi:
- Theo như huynh nói, giáo chủ hiện nay của Ngũ Âm Giáo chính là Khưu sư đệ của huynh.
- Huynh cũng nghĩ là như vậy!
- Chả trách hắn hận muội đến thế, thì ra hắn muốn báo thù đã bị muội đẩy xuống Thần Đăng Nhai!
Ngừng một chút lại hỏi tiếp:
- Đường tỷ tỷ phục dụng xong Hỏa Linh Chi, thương thế có biến đổi không?
- Hừ? Nàng bị mất tích rồi, Hỏa Linh Chi vẫn ở trên người của huynh đây, huynh đang tìm mọi cách để dò la tông tích của nàng!
- Hừ!
Tần Lãm Phong quay phắt người lại mắt xạ tinh quang, nhìn về phía tảng
đá lớn cách chỗ chàng khoảng hai mươi trượng lớn tiếng quát:
- Ai đó?
Một cái bóng đen vụt hiện ra, cất tiếng cười “khà khà” chấn động không
trung, Tần Lãm Phong đưa mắt nhìn chỉ thấy một lão già thân cao không
quá bốn thước, vừa mập vừa lùn.
Hoàng Y Thiếu Nữ mới nhìn thấy lão già lùn đã giật mình, trong lòng bỗng nghĩ đến một tên quái nhân Tây vực mà cha nàng đã từng nhắc tới, lập
tức quay về phía Tần Lãm Phong nói:
- Phong ca, lão này có thể là từ Tây vực đến, ngoại hiệu Bất Đảo Ông Cừu Thẩm, huynh hãy cẩn thận đó!
Lão già lùn lại phá lên một tràng cười quái dị, quát lớn:
- Nha đầu này nhãn lực không đến nỗi tồi, đã nhận ra được lão phu, mau
kêu Xú Tiểu tử đưa ra Hỏa Linh Chi, đừng để lão phu đây phải bẩn tay!
Nói xong, liếc Tần Lãm Phong một cái, rồi lại tiếp:
- Xú Tiểu tử ngươi nghe rõ chưa? Tần Lãm Phong cười nhạt đáp:
- Tiền bối, những lời vừa rồi là có ý gì?
- Đồ ngu, những lời vừa rồi của lão phu, lẽ nào ngươi không hiểu, mau đưa đây!
Tần Lãm Phong trợn mắt ra xạ luồng nhỡn tuyến rợn người, mặt đầy tức giận quát lớn:
- Niệm tình ngươi tuổi tác đã cao thành danh cũng không dễ, nếu còn ở đây nhiều lời, nhất định sẽ không tha!
Bất Đảo Ông Cừu Thẩm nghe xong cất tiếng cười “Khặc! Khặc! Khặc!” đầy vẻ âm độc quát:
Tên Xú Tiểu tử này kể cũng lớn gan, năm mươi năm trước trên giang hồ
chưa từng có kẻ nào dám nói với ta như vậy, để ta tiễn ngươi xuống gặp
Diêm Vương!
Tần Lãm Phong cười nhạt đáp:
- Nói xong thì dễ sợ rằng ngươi không đủ bản lãnh!
Câu nói này hình như đã thọc đến gan của Bất Đảo Ông Cừu Thẩm, chỉ thấy
cái miệng máu của gã rít lên một tràng quái dị, như một cục thịt biết đi giơ chưởng vỗ xuống ngực Tần Lãm Phong.
Tần Lãm Phong khẽ di động khỏi một chưởng của Bất Đảo Ông Cừu Thẩm, thuận tay quét ra một chưởng về phía lão.
Bất Đảo Ông tánh tình hung ác, bị chàng tấn công dồn dập, nộ khí xung
thiên, chỉ thấy lão lộn người phóng khỏi lưới chưởng của chàng, ngũ chỉ
bung ra, nhắm vào các đại huyệt trên người chàng bay tới!
- Lão phu có một chuyện muốn thỉnh cầu không biết bảo chủ có nhận lời chăng?
Nao Hải Kim Ngao Đồng Không cất tiếng cười lớn đáp:
- Lão tiền bối đừng quá khách khí, có việc gì xin cứ việc nói.
- Phần Thủy Châu của quý bảo bị người ta đánh cắp. Trong bảo nghi ngờ là do Tần Lãm Phong trộm lấy, không biết việc này có thực không?
- Không sai! Lão tiền bối sao lại nhắc đến chuyện này?
- Lão phu biết rất rõ chuyện này, dám nói không phải do hắn lấy. Huống
hồ hắn hiện nay đang tìm mọi cách để đối địch với Ngũ Âm Giáo. Mong bảo
chủ hãy bỏ qua chuyện này, đổi thù thành bạn, đổng tâm hiệp lực để tiêu
diệt lũ ác ma Ngũ Âm Giáo. Không biết cao kiến của bảo chủ thế nào?
- Lão tiền bối đã có lời, sau này nếu lão phu gặp được Tần Lãm Phong, nhất định sẽ khoản đãi tử tế?
Tần Lãm Phong gật đầu, quay về phía Thôi Mạng Sứ Giả đang nằm trên đất, quát lớn:
- Nói mau, tổng đàn Ngũ Âm Giáo tọa lạc nơi đâu? Nếu không, lão phu sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại của Phân Thân Thác Cốt!
Thôi Mạng Sứ Giả lúc này vẫn còn đau nhói bởi chưởng lực của Hoàng Y Thiếu Nữ, tức giận đáp:
- Không biết!
- Vậy giáo chủ ngươi ở núi Thanh Thành đã bắt đi một cô nương là đệ tử
của Diệu Thường Đạo Cô tên gọi là Đường hiểu Văn, nàng hiện giờ ở đâu?
- Không biết!
Hai tiếng không biết như lửa đổ thêm dầu, Tần Lãm Phong tức giận, xuất thủ như điện chớp điểm mạnh vào người gã...
- A...! A!
Một loạt tiếng rú thảm khốc vang lên!
Thôi Mạng Sứ Giả đã bị chàng dùng thủ pháp Phân Thân Thác Cốt điểm vào
các huyệt đạo. Lão cảm thấy như muôn ngàn con độc trùng đang cắn xé từng thớ thịt, đau đớn lăn lộn, trán đổ từng mồ hôi hột.
- Nếu như không chịu nói, để ngươi nếm thử mùi vị này ba ngày ba đêm nữa!
- Lão tiền bối xin tha mạng, tiểu nhân thực sự không biết!
Nhi nữ yếu lòng, Hoàng Y Thiếu Nữ đứng bên cạnh thấy thế vội bước lên ba bước, quay mặt về phía Tần Lãm Phong nói:
- Phong... à! Tiền bối, hắn có thể không biết, tha cho hắn đi!
Lão Hóa Tử cũng bước lên khuyên giải. Tần Lãm Phong thấy thế cũng giải khai huyệt đạo cho hắn, há miệng quát lớn:
- Hôm nay cũng chừa cái mạng chó của ngươi lại, cút đi về bẩm với giáo
chủ của ngươi nói là Ngân Phát Lão Nhân dưới đáy Thần Đăng Nhai đang tìm hắn để đòi mạng. Nếu hắn có gan hãy hiện thân đơn mã độc đấu với lão
phu, còn không mau cút!
Thôi mạng Sứ Giả trợn mắt căm hờn nhìn Ngân Phát Lão Nhân, bò dậy cắm đầu phóng đi!
Tần Lãm Phong cũng không muốn lưu lại lâu đưa mắt về phía Lão Hóa Tử và
Hoàng Y Thiếu Nữ ra hiệu, rồi cả ba cùng thi triển khinh công rời khỏi
bảo. Hoàng Y Thiếu Nữ nhíu mày, chẩu môi không thèm nói một câu!
Lão Hóa Tử thấy cảnh tượng như vậy biết nàng trong lòng đang bất mãn, vội lên tiếng hỏi:
- Thanh nhi, có chuyện gì khiến ngươi mặt mày giống khỉ đột vậy, mau nói chó Hóa Tử Thúc Thúc nghe coi?
Hoàng Y Thiếu Nữ liếc Tần Lãm Phong một cái giận dỗi nói:
- Thúc thúc hỏi hắn thì biết!
Lão Hóa Tử đưa mắt nhìn Tần Lãm Phong, Tần Lãm Phong không hiểu chuyện
gì, lắc lắc cái đầu bạc. Lão Hóa Tử thấy vậy đành phải lên tiếng hỏi:
- Thanh nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Phong ca ăn hiếp người ta!
- Huynh ăn hiếp muội hồi nào?
- Huynh nhận làm nghĩa phụ của người ta, còn kêu người ta lạy huynh muội lạy, vừa rồi lại bắt người ta kêu huynh là lão tiền bối...
- Oan cho huynh mà!
Tần Lãm Phong đem sự việc Hoàng Y Thiếu Nữ bị thương, được mình cứu
chữa, nàng lại ngộ nhận làm nghĩa phụ, nhất nhất kể qua một lượt cho Lão Hóa Tử nghe. Lão Hóa Tử nghe xong ôm bụng cười nắc nẻ, rồi nói lớn:
- Hóa Tử thúc thúc phạt ngươi sau này nếu không có chuyện bất đắc dĩ, không được đeo cái mặt nạ da người đó nữa!
Tần Lãm Phong nghe xong, vội vã đưa tay lên tháo cái mặt nạ xuống nhét vào trong ngực. Hoàng Y Thiếu Nữ lúc này mới nở nụ cười.
Lão Hóa Tử tay bóp chặt tức giận nói:
- Đường nha dầu mất tích, một chút manh mối cũng không tìm ra, lão Phong hòa thượng tới giờ cũng chưa thấy mặt! Thật tức chết đi được.
Tần Lãm Phong tiếp hỏi:
- Phong bá bá cũng đang dò la tung tích của Đường sư muội hay sao?
- Chính phải! Lúc chia tay lão đã ước hạn ngày hôm qua gặp mặt ở đây. Ai biết được đã qua một ngày rồi mà vẫn chưa thấy lão, không biết đã xảy
ra chuyện gì?
Phong bá đi đường hướng nào để dò la tung tích của Đường sư muội?
- Lão đi về vùng Bảo Định Phủ.
Tần Lãm Phong suy nghĩ một lát, hỏi tiếp:
- Tiểu bối muốn đến vùng Bảo Định dò la một chuyến, không biết Hóa Tử thúc thúc có cao kiến gì chăng?
- Hay lắm! Hóa tử ta cũng đến Lỗ Đông để dò la tin tức, Thanh nhi ta
giao cho ngươi đó! Nói xong thân lão loáng một cái đã khuất bóng.
Tần Lãm Phong khẽ lên tiếng hỏi Hoàng Y Thiếu Nữ:
- Thanh Nhi!, giờ muội muốn đi đâu?
- Hóa Tử Thúc Thúc lúc nãy đã giao muội cho huynh. Huynh đi đến đâu muội cũng theo đến đó.
Tần Lãm Phong gật đầu hỏi tiếp:
- Thanh muội, Ngũ Âm Giáo người đông thế mạnh, trên đường đi sẽ vô cùng
nguy hiểm, huynh thấy muội lúc giao đấu với kẻ khác có một nhược điểm,
không hiểu muội có biết không?
- Biết! Đơn mã độc đấu với ai muội cũng không sợ, nhưng người hơi đông một chút là muội cảm thấy hoàng sợ!
- Vậy huynh sẽ dậy cho muội một pho chưởng pháp chuyên dùng để đối phó với đám đông, không biết ý muội như thế nào?
- Vậy mới đang là Phong ca của muội chứ! Nói xong, thúc giục chàng dãy ngay.
- Ở đây không được, theo huynh đi!