Xú Khách Vô Hình Chưởng

Chương 18 : Lãnh hương vụ

Ngày đăng: 00:47 22/04/20


Tần Lãm Phong tay kéo ngọc thủ của Hoàng Y Thiếu Nữ, sau

mấy cái lắc mình hai người đã đến một nơi đất trống phía bên trái ngọn

núi trước mặt, lập tức dừng thân. Tần Lãm Phong lúc này lên tiếng:



- Pho chưởng pháp này nếu nội lực không sung mãn, không thể phát huy

được uy lực, cho nên huynh muốn truyền chân khí cho muội, ngồi xuống...



Hoàng Y Thiếu Nữ tuy ngồi xuống, nhưng vẫn không dấu được vẻ lo lắng:



- Phong ca làm như vậy có giảm sút nội lực của huynh không?



- Một chút công lực bị mất đi làm sao có hại cho huynh được!



- Không! Khiến huynh tiêu hao chút nào nội lực, muội cũng không muốn! Nói xong đang muốn đứng dậy.



Tần Lãm Phong vội dung tay ấn nàng ngồi xuống nói tiếp:



- Thanh muội đừng nên động đậy!



Nói xong, song thủ xuất ta như điện đè vào các huyệt đạo trên lưng của Hoàng Y Thiếu Nữ.



Hoàng Y Thiếu Nữ bỗng thấy một luồng chân khí nóng hổi lan tỏa khắp cơ

thể, trong lòng tuy sợ Phong ca của nàng tổn thương nguyên khí nhưng

nàng vẫn không dám vọng động, sợ rằng trong lúc vận nếu vô ý cử động, cả hai sẽ bị tẩu hỏa nhập ma!



Ước nửa tuần trà, Hoàng Y Thiếu Nữ cảm thấy sức nóng trong cơ thể từ từ

giảm bớt, bỗng nghe thấy tiếng Phong ca của nàng vang lên bên tai:



- Thanh muội mau vận công đón tiếp chân khí của ngu huynh!



Hoàng Y Thiếu Nữ nghe xong không dám chậm trễ, lập tức định thần, vận

dụng nội công tuyệt học Đông Hải, chân khí trong người liền hòa nhập với chân khí của Tần Lãm Phong.



Lại qua nửa canh giờ, hữu chưởng của Tần Lãm Phong đang đè chặt trên

lưng nàng đã từ từ nới lỏng, Hoàng Y Thiếu Nữ cảm thấy toàn thân dễ chịu vô cùng biết việc hành công đã hoàn tất, quay đầu lại nhìn...



Mới nhìn mặt Tần Lãm Phong Thanh Nhi lộ vẻ hoảng sợ tim đập rộn rạo, Tần Lãm Phong hai mắt thất thần, nơi góc trán mồ hôi chảy xuống không

ngớt...



Nhìn thấy cảnh tượng này Hoàng Y Thiếu Nữ như bị kích động khóe mắt đẫm lệ, cất giọng run run:



- Phong Ca, muội hại huynh rồi?



Tần Lãm Phong cười nhạt lắc đầu đáp:



- Không sao, chỉ cần điều tức một lúc sẽ bình phục trở lại.



Chàng nói xong nhắm mắt, xếp chân lại theo tư thế điều tức, bắt đầu vận công.



Hoàng Y Thiếu Nữ đưa mắt quan sát xung quanh, làm nhiệm vụ cảnh giới cho Phong ca của nàng.



Đang lúc Tần Lãm Phong điều tức sắp đến hồi kết thúc, bỗng một tiếng

cười chói tai vang lên sau lưng nàng, Hoàng Y Thiếu Nữ vội quay phắt đầu lại nhìn...



Chỉ thấy cách thân mình mười trượng có bốn thân người đang đứng sững

trên mặt đất, tên nào mắt cũng lộ vẻ thèm thuồng nhìn về phía Tần Lãm

Phong miệng nở nụ cười nham hiểm.



Một ả thiếu phụ, mặt chét bự phấn, môi thoa đỏ chót, răng vàng như nghệ

đong đưa thân hình như trái bí tiến về phía Tần Lãm Phong, õng ẹo lên

tiếng:



- Hôm nay coi như Trại Đông Thi ta được thông vận soi chiếu, Hỏa Linh Chi nhất định làm tăng thêm dung mạo tuyệt kỹ của ta...



- Đứng lại!



Hoàng Y Thiếu Nữ hét lớn mặt ngọc lộ vẻ khẩn trương, cất tiếng:



- Đám người hủ bại các ngươi, có tình muốn ám hại Phong ca của ta!



Trại Đông Thi hiểu lầm ý nàng, chỉ thấy mụ ta ngoác miệng, đong đưa thân hình như trái bí cố làm ra vẻ kiêu xa nói:



- Sư muội đừng có ghen, một mỹ nhân dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn như

ta, không sợ tìm không được một đấng lang quân tuấn tú, yên tâm đi ra

không dành Xú Tiểu tử của ngươi đâu...



- Bốp! Bốp! Hai tiếng...



Hai má của Trại Đông Thi đã hằn lên dấu ngọc chưởng. Mụ tức giận như hổ

đói, thất khứu bốc khói, nghiến răng ken két lớn tiếng thóa mạ.



- Con tiện tỳ kia, bổn gia thí mạng với ngươi!



Dứt lời đưa tay vào lưng rút soạt ra một giải lụa.



Hoàng Y Thiếu Nữ từ trước tới giờ chưa từng thấy qua kẻ nào dùng nhuyễn

lụa làm vũ khí, thầm nghĩ võ công của Trại Đông Thi tất có chỗ độc bộ,

không dám chậm trễ, hữu thủ đưa lên biến thành trảo phong chụp về phía

mụ!



Trại Đông Thi thu giải lụa về ngầm vận nội công vào miếng lụa làm nó thẳng băng như trường côn quất xuống đầu nàng.



Hoàng Y Thiếu Nữ lách người thoát khỏi thế công, liếc mắt nhìn thấy ba

tên còn lại đang phóng đến chỗ Phong Ca của nàng. Hoảng sợ thất sắc,

nàng vội rời bỏ Trại Đông Thi, lộn người chắn ngay trước mặt ba gã đẩy

ra một chưởng. Ba gã cùng đưa chưởng lên đỡ, chỉ nghe “bùng” một tiếng,

Hoàng Y Thiếu Nữ đã bị chưởng lực đẩy lùi ba bước, ba tên còn lại cũng

không hơn gì bị chưởng của nàng đẩy lùi hai thước.



Ba gã thấy công lực của nàng thâm hậu như vậy, tức giận hét lớn, rồi liên thủ xông về phía nàng.



Hoàng Y Thiếu Nữ trong lúc giao đấu lại thấy Trại Đông Thi phóng đến chỗ Tần Lãm Phong, thò tay vào ngực chàng. Nàng trong lúc hoảng hốt đang

định phóng đến để ngăn cản...



Bỗng tiếng quát chấn động không trung:



- Nằm xuống!




Chỉ thấy phía bàn bên trái đang có một lão già quê đầu đội nón rộng

vành, mặt lộ tinh quang, nhìn chằm chặp về phía mình, bởi vì cái nón đội quá sâu, nên nhìn không rõ được mặt...



Chàng bất chợt nhớ ra luồng tuyến này hình như là của bang chủ Loa Sanh

Bang Thác Thiên Thần Quân Du Khang Hầu. Nghĩ đến đây chàng vội đưa mắt

nhìn quả nhiên chính là lão, đang muốn tiến lên chào hỏi, bị lão dùng

mắt ra hiệu đành phải ngồi xuống, không dám mở miệng.



Một lúc sau, Thác Thiên Thần Quân đứng lên chuẩn bị đi, kêu tiểu nhị

tính tiền, cố ý bước đến gần bàn của Tần Lãm Phong, thủ pháp nhẹ búng ra một mảnh giấy nhỏ, xong việc, lập tức rời khỏi tửu lầu.



Tần Lãm Phong thấy xung quanh không có kẻ nào để ý, vội mở tờ giấy ra xem chỉ thấy một dòng chữ nhỏ dùng nước tương để viết:



“ Phong Tăng bị bắt, nơi đây nhiều tai mắt của Ngũ Âm Giáo, không tiện

nói nhiều, tối nay trên sườn núi phía Tây ngoài thành sẽ gặp mặt”.



- Đưa đây!



Tần Lãm Phong xem xong, đã nghe tiếng quát lạnh lẽ ở sau lưng mình, vội vò chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, quay đầu lại nhìn...



Chỉ thấy phía sau lưng có bốn gã hung hãn, mặt mày dữ tợn, Thái Dương

huyệt gồ cao, bốn cặp mắt nhìn hau háu về phía mình đang đứng sững trên

tửu lầu!



Tần Lãm Phong khinh thị không quay lại tiếp tục ăn uống như cũ.



- Xú tiểu tử kêu ngươi đưa qua đây, nghe rõ chưa! Nói xong, bốn gã tiến về phía bàn của chàng.



Tần Lãm Phong giả bộ ngạc nhiên hỏi:



- Bốn vị đây muốn tại hạ đưa ra vật gì?



- Kêu người đưa tờ giấy ở trong tay đó!



Tần Lãm Phong trề môi, nhếch miệng đối đáp:



- Tại hạ tưởng báu vật gì, chớ miếng giấy này nào có giá trị gì đâu, muốn thì cứ cầm lấy đi!



Dứt lời, tả thủ phất ra một cái, vô số những mảnh giấy nhỏ bị cái phất tay của chàng, bắn về phía bốn gã!



“Bôp! Bốp! Binh!” một chuỗi âm thanh vang lên!



Bốn gã bị những mảnh giấy nhỏ sắc bén như dao đâm vào mặt đau buốt, tức giận đang định xông lên thí mạng với chàng!



Đột nhiên cả bốn dừng lại...



Xú tiểu tử vẫn bình thản ăn uống miệng điểm nụ cười nhạt, giống như không có chuyện gì xảy ra!



Bốn gã thấy thế giống như bị chọc huyết heo, tám chưởng giơ lên định vỗ xuống đầu chàng...



Nhưng, hình như có một tia sáng lóe lên trong đầu của bốn gã, lập tức

thu chưởng về! Vốn là bốn gã thấy chàng dùng thủ pháp bóp giấy làm đả

thương người như vậy, nội lực này ở trên giang hồ bốn gã đã từng thấy

qua. Người nào công lực đã đạt đến cảnh giới một cánh hoa cũng có thể đả thương người, nay thấy sự việc diễn ra trước mắt không dám không tin,

bốn gã đã từng được nếm qua mùi vị này.



Bốn gã biết đã gặp phải dị nhân, nhưng đã đưa chưởng ra nếu thu về thì xấu hổ, nhưng... đành nuốt giận rút tay về.



Một tên trong bọn độ khoảng tứ tuần, bước lên một bước nhìn chàng quát hỏi:



- Xú quỷ! Ngươi dám cùng với anh em ta đến bờ đê cách thành năm dặm so tài một chuyến hay không?



Tần Lãm Phong bình thản đáp:



- Bốn vị cứ đi trước, tại hạ sẽ lập tức theo sau!



- Đến là quân tử, không đến là tiểu nhân, bọn ta đợi ngươi ở đó. Gã vừa dứt lời liền cùng với ba gã còn lại bước vội xuống lầu.



Tần Lãm Phong sau khi ăn uống no nê, thanh toán tiền cơm rượu xong, liền bước xuống lầu. Dò hỏi thực khách đường đến bờ đê, sau đó chàng ra khỏi thành thi triển khinh công lướt đi.



- Tần thiếu hiệp, xin dừng bước!



Tần Lãm Phong vừa ra khỏi thành không lâu, nghe bên đường có tiếng kêu

mình, lập tức dừng thân đưa mắt nhìn. Chỉ thấy mé bên trái con đường có

một hán tử tướng mạo đường đường oai phong lẫm liệt, nhìn kỹ lại chính

là đường chủ Loa Sanh Bang, Bát Diện Tỳ Hưu Đinh Ngạo.



Bát Diện Tỳ Hưu như mũi tên bắn đến trước mặt Tần Lãm Phong song chưởng chắp lại hành lễ nói:



- Tại hạ phụng mạng bang chủ, đến đây để nghe thiếu hiệp sai bảo! Tần Lãm Phong kinh ngạc hỏi:



- Du bang chủ sao biết tại hạ đi đến đây?



- Du Bang chủ biết được thiếu hiệp đã gây hấn với đệ tử của Ngũ Âm Giáo, đoán chắc thiếu hiệp sẽ đến bên bờ đê cách thành năm dặm, cho nên mới

sai tại hạ đến đây để hầu hạ!



- Ủa, vừa rồi có phải có bốn tên hung đồ đã đi qua đây?



- Chính phải bốn tên đó là Đà Chủ Phân Đà của Ngũ Âm Giáo, người giang hồ đặt cho chúng cái tên Hoàng Hà Tứ Văn!



- Đinh đường chủ có biết đường nào tới đó không?



- Địa phận này tại hạ rất thành thuộc để tại hạ dẫn đường cho thiếu hiệp!



Bát Diện Tỳ Hưu dứt lời, phóng như bay về phía trước.



Tần Lãm Phong chỉ dùng ba thành công lực, đã đi song song với gã.



Qua một khắc hai người đến một địa phương xung quanh toàn là cát vàng,

hoang vắng lạ thường, một ngọn cỏ cũng không mọc được. Bát Diện Tỳ Hưu

là người đầu tiên dừng bước, Tần Lãm Phong cũng lập tức định thân.



Bát Diện Tỳ Hưu liếc nhìn xung quanh lẩm bẩm:



- Kỳ lạ thật, sao không có một bóng người nào hết vậy?