Xú Khách Vô Hình Chưởng

Chương 19 : Bảo định thọ địch

Ngày đăng: 00:47 22/04/20


Tần Lãm Phong không chút run sợ, vẫn bình thản đưa mắt nhìn lũ người đang tiến đến.



Bát Diện Tỳ Hưu thì lộ vẻ âu lo, lão thò tay ra sau lưng rút soạt thanh Tử Kim Chùy, mở miệng quát lớn:



- Tên nào là kẻ cầm đầu lũ nghịch đồ Ngũ Âm Giáo các ngươi, mau ra đây

nói chuyện! Một bóng người bước lên trước, niên kỷ độ khoảng ngũ tuần,

má bên trái giống như người bình thường nhưng má bên phải thì đỏ rực như huyết heo, dung mạo quái đản.



Lão này bước đến trước mặt Tần Lãm Phong khi chỉ còn cách chàng tám thước liền dừng bước lớn tiếng quát hỏi:



- Ngươi có phải là Tần Lãm Phong?



- Chính phải, xin các hạ báo rõ danh tánh?



Lão già cất tiếng cười ha ha chấn động không trung, rồi lên tiếng đáp:



- Lão phu chính là đường chủ phân đà Đường Thiên Chưởng Ký Châu thuộc Hổ Dực Đường trong Ngoại Tam Đường của Ngũ Âm Giáo, giang hồ xưng tụng Âm

Dương Kiếm Bàng Thống, các hạ đã nghe qua chưa?



Tần Lãm Phong phá lên cười đáp:



- Chưa từng nghe qua cái tên này!



Âm Dương Kiếm Bàng Thống không ngờ Xú Tiểu Tử coi thường mình như vậy,

tức giận khiến má bên phải đỏ rực như huyết, cất tiếng cười âm độc:



- Lão phu không muốn đấu khẩu với ngươi, ngươi đang là kẻ mà giáo chủ ra lệnh truy sát. Ta khuyên ngươi nên khoanh tay thúc thủ, giáo chủ ta

cũng thành tâm phát lạc mà tha cho cái mạng của ngươi...



- Câm miệng!



Tần Lãm Phong quát lớn rồi tiếp nói:



- Tại hạ cũng khuyên ngươi nên sớm rời bỏ Ngũ Âm Giáo tìm chỗ ẩn mình, bằng không đừng trách tại hạ vô tình!



Âm Dương Kiếm Bàng Thống phá lên cười đáp:



- Lời nói điên khùng của Xú Tiểu Tử ngươi nghe thật tức cười, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chắc, coi chiêu!



Nói xong, tả thủ hoa lên trước mặt chàng hữu thủ cong lại bắn ra năm luồng chỉ phong nhằm ngực chàng bay tới.



Tần Lãm Phong không thèm để ý đến tả thủ của lão, chờ cho chỉ phong chỉ

còn cách ngực mình ba tấc, nhanh nhẹn tuyệt luân, tả thủ xuất ra chụp về phía hữu thủ của lão!



Âm Dương Kiếm Bàng Thống không dám chậm trễ, hữu thủ co vội về, song

chưởng hoa lên, đẩy ra một luồng kình phong nặng như Thái Sơn về phía

chàng.



Tần Lãm Phong đơn chưởng đưa lên chỉ vận năm thành công lực đẩy nhẹ ra...



Âm Dương Kiếm Bàng Thống bị chưởng lực oai mãnh tuyệt luân của chàng đẩy lùi mấy bước, biết công lực của mình còn kém đối phương rất xa, lòng

thầm kinh hãi, vội quay đầu lại quát lớn:



- Tất cả cùng lên!



Hàng loạt những tiếng rào rào liên tiếp nổi lên. Lũ giáo đồ Ngũ Âm Giáo

kẻ đao, người kiếm, kẻ búa, người móc câu... vũ khí xông về phía Tần Lãm Phong. Bát Diện Tỳ Hưu thấy vậy hoa Tử Kim Chùy xông ra đón đỡ.



Tần Lãm Phong đưa tay trái ngăn gã lại, tay phải thò ra sau rút soạt

thanh kiếm phóng ra một chiêu Hồi Phong Bái Vỹ thẳng đám binh khí của

chúng lướt tới.



Hàng loạt tiếp kêu “Rổn! Rảng! Phụt! Bốp! Một chuỗi tạp âm vang lên!



Bọn để tử Ngũ Âm Giáo thấy mới qua một chiêu mà binh khí trong tay chúng đều bị gươm của chàng chém đứt làm đôi, thất kinh vội lui hơn trượng.



Tần Lãm Phong nhếch mép cười, quay mặt về phía Âm Dương Kiếm Bàng Thống nói:



- Người mà ta muốn tìm là giáo chủ của các ngươi, nên không muốn hạ sát

thủ, ngươi nên bỏ ý định lấy đông hiếp cô, bằng không đến lúc đó hối hận cũng không kịp!



Âm Dương Kiếm Bàng Thống vừa chứng kiến kiếm chiêu đầy uy mãnh của chàng rung động cả người, nhưng lão nguyện phải bắt cho được Tần Lãm Phong,

bất kể sống chết, để lập công với giáo chủ, cho dù có thí mạng đám đệ

tử!



Lão quay đầu nhìn lũ thủ hạ hét lớn:



- Gã là kẻ thủ của bổn giáo, ai dám xông lên, nếu bắt được gã thì sẽ trọng thưởng, kẻ nào lâm trận thối lui sẽ phải bỏ mạng...



Tần Lãm Phong lạnh lẽo quát:



- Những lời nói vừa rồi của các hạ đây có y rằng không sợ chết chăng!



- Đừng nhiều lời, coi chiêu!



Âm Dương Kiếm Bàng Thống dứt lời rút ngay trường kiếm bên mình, chỉ nghe thấy “Vù! Vù! Vù! Ba tiếng, đã phóng ra ba chiêu về phía chàng.



Tần Lãm Phong như một ánh chớp lách khỏi chiêu thức, đưa kiếm nhằm Tri đường huyệt của lão điểm tới.



Đúng lúc này lũ đệ tử Ngũ Âm Giáo binh khí trong tay, liều mạng xông về

phía chàng. Bát Diện Tỳ Hưu vũ lộng Tử Kim Chùy xông lên chặn lấy Hoàng

Hà Tứ Văn và hơn ba mươi mấy tên thuộc hạ.



Tần Lãm Phong và Âm Dương Kiếm Bàng Thống cùng tám tên cao thủ công lực

cao tuyệt và hơn sáu bảy chục tên đệ tử cuốn lại thành một khối, chưởng

khí, kiếm khí bao trùm chu vi một trượng, mặt chàng vẫn lộ vẻ bình thản

vũ lộng trường kiếm giao đấu với lũ người này!



Trường kiếm trong tay chàng bắn ra muôn ngàn tia sáng xanh khiến cho

những kẻ đứng xung quanh, trong chu vi năm thước không dám tiến gần

chàng.



Chớp mắt đã qua mười chiêu, Bát Diện Tỳ Hưu không địch nổi nhiều cao thủ như vậy, cây Tử Kim Chùy trong tay không còn được uy mãnh như trước.



Nhưng vì căm giận Giáo chủ Ngũ Âm Giáo thấu xương, không biết đi đâu để

trút giận, trong lúc sinh tử như thế này, lại được dịp trả thù cho Loa

Sanh Bang, chỉ thấy Tử Kim Chùy trong tay gã rít lên, lại thấy thêm bốn

tên đệ tử công lực non yếu, trúng phải Tử Kim Chùy óc văng tứ tung, té

phịch xuống đất chết tốt!



Một kẻ liều mạng muôn người khó địch, giáo đồ Ngũ Âm Giáo tốp này bị đập chết, tốp khác lại tiếp tục xông lên, vây kín lại một con muỗi cũng

không bay lọt!



Tần Lãm Phong không muốn tạo nên sát kiếp, muốn bắt sống Âm Dương Kiếm

Bàng Thống để điều tra nơi tọa lạc của Ngũ Âm Giáo, lúc này chàng liếc


Một tiếng vù vang lên một đám hoa bắt lên không trung, nổ bùng một cái.

Bọn giáo đồ Ngũ Âm Giáo sau khi ném pháo hiệu, vội phóng người bỏ chạy.



Tần Lãm Phong nộ khí xung thiên, đâu để chúng chạy thoát, thân pháp lay

động, thủ chưởng vỗ một chưởng về phía Thiên Linh Cái của gã, chỉ nghe

bốp một tiếng, óc bay tung tóe!



Bát Diện Tỳ Hưu cũng tức giận cực điểm, vung Tử Kim Chùy xuống, thi triển chiêu Hoành Tảo Thiên Quân đập chết năm tên còn lại.



Lúc này trang viện ở đầu kia con đường, qua ánh cửa sáng lên bóng người

thấp thoáng, dường như đã nghe thấy tín hiệu báo động, nhất nhất phóng

ra.



Tần Lãm Phong thấy mặt đất rung động, liền hét lên một tiếng “Không xong rồi”, rồi xuất thủ như điện chộp lấy vai hai người, vận khí vào Đơn

Điền thi triển tuyệt thế khinh công phóng vút ra ngoài mười trượng, chân chàng điểm nhẹ trên mặt đất, đang định phóng tiếp...



Bỗng! “Ầm! Ầm! Ầm!” một dãy âm thanh chấn động sơn cốc!



Cả ba vội phủ phục xuống đất, cát đá do địa lôi chôn dưới đất phát nổ bay tán loạn, rơi “Rào! Rào!” xuống chỗ nằm của họ.



Tiếng địa lôi dứt hẳn, ba người vội đứng dậy phủ sạch những đất cát bám trên người, rồi đưa mắt nhìn, buột miệng thốt lên:



- Nguy hiểm thật!



Vốn là con đường độc đạo dẫn vào trang viện đã bị đá lấp kín, địa lôi

làm chấn động những tảng đá ngàn cân, đổ ập xuống bít hết lối đi lẫn cửa vào, lăn cách chỗ ẩn thân chỉ khoảng vài ba thước, suýt chút nữa cả ba

đã bị đè nát như cám!



Trong lúc cả ba người đang kinh sợ thất thần, một đám người từ trong trang viện đã phóng đến trước mặt họ.



Thác Thiên Thần Quân nghiến răng quát:



- Đám ma quỷ này, muốn dùng thủ đoạn đó để ám hại lão phu! Thật khả ố! Bát Diện Tỳ Hưu tiếp hỏi:



- Bây giờ đường đã bị lấp, chúng ta phải làm gì đây? Tần Lãm Phong ngạo nghễ đáp:



Sơn cốc này tuy hiểm thật, nhưng không thể trói buộc tại hạ được, chư vị yên tâm dẹp xong đám người này rồi sẽ tính!



- Tuân lệnh thiếu hiệp!



Cả hai chưa dứt lời, Tần Lãm Phong đã lách người chặn ngay đầu đám người đan xông lại.



- Lũ chuột kia! Ở đâu lại dám đến cấm địa Hổ Dực Đường của ta quấy phá?



Ba người Tần Lãm Phong đưa mắt nhìn thấy một đám người Ngũ Âm Giáo,

ngoài bốn tên cầm đuốc ra, chàng nhìn thấy thoáng gương mặt của Âm Dương Kiếm Bàng Thống.



Âm Dương Kiếm Bàng Thống lúc này lên tiếng, nói với lão già bên cạnh:



- Khải bẩm phó đường chủ, tên Xú Tiểu Tử là kẻ đã tàn sát đệ tử của bổn giáo nơi bờ đê bữa đó!



Nói xong đưa tay chỉ Tần Lãm Phong.



Lão già cất tiếng cười khinh bỉ bước lên một bước, quát lớn:



- Thiên đường có đường cho ngươi, lại không đi, địa ngục không đường,

lại tự đâm đầu vào, hôm nay ngươi có mọc cánh cũng khó thoát khỏi đây!



Tần Lãm Phong cười nhạt đáp:



- Nói như vậy mà không sợ thiên hạ cười sao, mau khai báo tên họ cho ta biết!



Lão già cất tiếng cười “Khà khà” thâm hiểm, đưa song chưởng lên, trợn mắt nhìn Tần Lãm Phong quát lớn:



- Song chưởng bổn tọa đây, các hạ trừng phạt đi, nếu không nhất định sẽ nhận định sẽ nhận tại hạ là ai!



Tần Lãm Phong trợn mắt nhìn kỹ, chỉ thấy lòng bàn tay của hắn đỏ rực như lửa.



Thác Thiên Thần Quân đứng ở bên cạnh thấy thế biến sắc mặt nói thầm vào tai Tần Lãm Phong:



- Tần Thiếu hiệp, gã này là một tên ma đầu của Miêu Cương tên gọi là Huyết Thủ Ấn Cầu Tử Đồng.



Huyết Thủ Ấn Cầu Tử Đồng phá lên cười nói:



- Khá khen nhãn lực của con ngựa già kia, biết được danh tánh của bổn tọa, sao không chịu quỳ xuống đất để chịu trói!



Tần Lãm Phong nhếch miệng cười khinh bỉ tiếp đáp:



- Không ngờ đệ tử Ngũ Âm Giáo lại là lũ chuột nhắt, tại hạ đây thật hổ thẹn giùm quý giáo!



- Được, tiếp thử một chưởng của ta.



Huyết Thủ Ấn dứt lời, song chưởng đẩy về phía trước ngực Tần Lãm Phong.



Tần Lãm Phong cười nhạt, chỉ vận bốn thành công lực đón chưởng Huyết Thủ của lão.



- Tần Thiếu hiệp không được đỡ, mau tránh ra!



Thác Thiên Thần Quân vừa dứt lời, chưởng của hai người đã sắp chạm nhau. Tần Lãm Phong nghe thấy lão nhắc vội thu chưởng, người lộn ra sau bảy

thước.



Huyết Thủ Ấn cất giọng âm độc:



- Không ngờ con ngựa già kia cũng biết chưởng lực lão phu đây đã luyện

là Tam Dương Chân Hỏa dám nói trên đời này không kẻ nào dám đỡ, Xú Tiểu

Tử ngươi nên quỳ xuống chịu trói đi.



Tần Lãm Phong nghe xong trong đầu lóe lên một tia sáng, chàng nghĩ thầm:



Trước đây ta đã ăn Đà Long Đảm, Hỏa Linh Chi, hai món tiên đơn này đều

cùng thuộc tính Dương Cương Chân Hỏa. Đem hỏa đốt hỏa, xem thử coi ai

chết.



- Xú Tiểu Tử, ngươi dám đỡ một chưởng của lão phu...



- Chắc chắn rồi!



- Vậy ngươi hãy tiếp thử một chưởng của ta!



Huyết Thủ Ấn vừa nghe xong câu nói của chàng như lửa đổ thêm dầu ngầm

vận mười thành công lực, song chưởng đấy ra, sức nóng kinh người nhằm

Tần Lãm Phong lướt tới.