Xuân Phong Độ
Chương 57 :
Ngày đăng: 02:19 19/04/20
Tin tức thái tử trúng độc như “Sấm sét giữa trời quang”!
Chạng vạng trong Thừa Kiến hỗn loạn, Lâu Thanh Vũ gần như chạy tới cùng một lúc với Già La Viêm Dạ.
Ngự y chưa tới, trong nội điện chỉ có các cung nữ thất kinh quỳ gối mà thôi.
“Đồng nhi ─ ”
“Đồng nhi ─ ”
Hai người nhào tới giường, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của Đồng nhi trắng bệch, khóe miệng phát xanh cả người co quắp.
“Có chuyện gì xảy ra? Nói!” Già La Viêm Dạ vừa thấy Đồng nhi như vậy gần như tâm thần rạn nứt.
Liên nhị quỳ trên mặt đất run giọng nói: “Nô, nô tài cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Vào buổi trưa điện hạ vẫn còn khỏe. . . Sau đó Trần phi nương nương phái người tặng cháo tổ yến cho điện hạ, điện hạ uống xong thì như thế. . .”
“Ngự y đâu? Sao ngự y còn chưa tới!” Lâu Thanh Vũ bất chấp truy cứu ngọn nguồn ra sao, Thanh Vũ chỉ thấy tình hình Đồng nhi rõ ràng không tốt.
“Đã cho gọi ngự y rồi nhưng còn chưa tới. . .”
Lâu Thanh Vũ biết lúc này tuyệt không thể bối rối. Trong cung truyền ngự y qua tầng tầng điệp điệp, chờ ngự y tới chỉ sợ Đồng nhi cũng chịu không nổi. Hắn miễn cưỡng trấn định xuống, sắc mặt tái nhợt hỏi thăm: “Thái tử uống cháo qua bao lâu rồi? Trước đó còn ăn cái gì khác không?”
“Không có. Sau ngọ thiện(bữa trưa) chỉ ăn cháo tổ yến còn không ăn gì khác. Rồi, rồi sau nửa nén hương thì thế.”
Như vậy là khoảng mười lăm đến hai mươi phút.
Lâu Thanh Vũ bất chấp tất cả, một tay ôm lấy nhi tử từ vòng tay ôm chặt của Già La Viêm Dạ đặt trên giường. Sau đó mở miệng của nó vói ngón trỏ và ngón giữa vào cố sức móc yết hầu. Một tay kia dùng sức đè ép chỗ dạ dày nó.
“Ngươi đang làm gì?” Già La Viêm Dạ kinh hãi.
“Đồng nhi, nôn ra! Mau! Nôn ra!”
“Ọe ─” Đồng nhi trong hôn mê đau đớn giãy dụa, không tự chủ được bắt đầu nôn mửa.
Lâu Thanh Vũ một bên giúp nó nôn, một bên hô: “Đi lấy sữa bò! Nhanh đi lấy sữa bò tới!”
Lâu Thanh Vũ vì bồi bổ cho con nên kêu thiện phòng cung Thừa Kiền lúc nào cũng chuẩn bị sữa bò cho Đồng nhi mỗi ngày uống một cốc. Bởi vậy rất nhanh liền có cung nữ bưng tới.
Đồng nhi còn đang được phụ thân thúc dục nó nôn, thân thể bé nhỏ như lá rụng trong gió, càng không ngừng run.
Lâu Thanh Vũ thấy nó nôn hết thì nâng nó lại bưng cốc sữa bò đến miệng nó.
Trong dạ dày Đồng nhi còn đang co quắp, sữa dọc theo khóe miệng tràn ra. Lâu Thanh Vũ cố sức vỗ gò má nó không nương tay chút nào “Đồng nhi, tỉnh tỉnh! Uống sữa đi!”
Đồng nhi đau đớn xoáy chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, nửa tỉnh nửa mê uống vào miệng lại bất chợt nôn ra. Lâu Thanh Vũ liền lần nữa nốc hết cốc sữa cho nó, lặp lại nhiều lần như vậy.
Già La Viêm Dạ ở bên nhìn chằm chằm. Hắn mặc dù không rõ Lâu Thanh Vũ đang làm gì nhưng hắn tin tưởng là Thanh Vũ đang cứu Đồng nhi. Thấy nhi tử chịu đau đớn, tâm Viêm Dạ cũng muốn nát tan.
Ngự y chạy tới, đúng là Trầm Tú Thanh.
Lâu Thanh Vũ không rảnh giật mình, vội kéo hắn tới thúc dục: “Mau! Mau trị liệu cho Đồng nhi!”
“Làm sao vậy? Thái tử rốt cuộc làm sao!” Già La Viêm Dạ cấp thiết hỏi.
Trầm Tú Thanh chẩn mạch cho thái tử rồi vội vã cho Đồng nhi uống thánh phẩm giải độc, trả lời; “Thái tử trúng độc rất mạnh, lại bỏ nhiều độc. Nếu không có Lâu quý phi đúng lúc giúp thái tử nôn ra và có sữa bò dường như đã giảm bớt tác dụng độc tố thì thái tử điện hạ sợ rất khó chống được tới lúc vi thần tới.”
Già La Viêm Dạ nghe được lời đó thì trố mắt như muốn nứt ra.
Trầm Tú Thanh nói: “Điện hạ tuy rằng đã uống giải dược nhưng độc này độc tính rất lớn còn cần chậm rãi tán độc. Tuổi điện hạ còn nhỏ, ngũ tạng bị hao tổn. Sau này giải độc còn cần chậm rãi tĩnh dưỡng một đoạn thời gian rất dài.”
Lâu Thanh Vũ nói: “Độc này rốt cuộc là độc gì? Sao kịch liệt như vậy? Có thể hoàn toàn giải trừ không? Sẽ lưu lại di chứng gì?”
“Độc này là Đoạn Trường, cũng không phải là thứ độc hiếm. Chỉ là độc tính kịch liệt, trong một nén nhang sẽ mất mạng. . . Có điều giải quyết lại không khó lại giải trừ được hoàn toàn. Về phần di chứng, may mà Lâu quý phi ứng đối kịp thời, nếu thái tử điện hạ cẩn thận tỉ mỉ điều dưỡng thì không có vấn đề gì.”
Lúc này Lâu Thanh Vũ và Già La Viêm Dạ mới hơi buông thả xuống lo lắng.
“Tú Thanh, trẫm liền giao thái tử cho ngươi. Ngươi nhất định phải trị liệu tốt, cần phải giúp thái tử sớm ngày khỏi hẳn.”
“Vâng.” Trầm Tú Thanh quỳ trên mặt đất, cung kính ứng đáp.
Lúc này Lâu Thanh Vũ mới có thời gian nhìn về phía Tú Thanh, hỏi: “Ngươi hồi cung từ lúc nào? Vì sao mấy tháng qua bản cung không thấy ngươi?”
Trầm Tú Thanh cúi đầu trả lời: “Trước đó vài ngày Giang Nam gặp ôn dịch, vi thần được hoàng thượng phái đi hiệp trợ cứu trị bách tính bị nạn thiên tai, vài ngày trước mới hồi cung.”
Lâu Thanh Vũ không yên lòng đáp lại một tiếng, tâm tư lại trở về trên người nhi tử.
Đồng nhi ngoan ngoãn đáp lại: “Vâng.”
“Hoàng thượng, Lại bộ thượng thư_Lý đại nhân có việc gấp cầu kiến diện thánh.” thanh âm Vương Cung Thị đột nhiên trầm thấp vang lên ở bên ngoài.
Già La Viêm Dạ đang muốn nói chuyện với Đồng nhi một lúc, nghe vậy không vui nói: “Có việc ngày mai nói, trẫm hiện tại không rảnh.”
Vương Cung Thị chần chờ nói: “Lý đại nhân nói có chuyện gấp, đêm nay nhất định phải kiến giá.”
Già La Viêm Dạ nhíu nhíu mày.
Lâu Thanh Vũ nói: “Ngươi nên đi đi, quốc sự quan trọng hơn, nơi này có ta rồi.”
Già La Viêm Dạ nhìn Đồng nhi trong lòng, Đồng nhi cũng nói: “Phụ hoàng không cần lo lắng, Đồng nhi rất nhanh sẽ khỏe lại.”
Hắn thấy nhi tử hiểu chuyện nghe lời như vậy thì trong lòng không khỏi ấm áp. Viêm Dạ cúi đầu hôn lên trán nó rồi đi ra.
Lâu Thanh Vũ chờ hắn đi rồi ôm Đồng nhi vào ***g ngực, ôn nhu nói: “Đồng nhi còn khó chịu không?”
Đồng nhi gật đầu lại lắc đầu.
“Sao?”
Đồng nhi nói: “Hiện tại đỡ hơn nhiều, khi châm kim mới khó chịu.”
“Con ngoan, thật dũng cảm.”
“Cha. . .”
“Hả?”
“Con trúng độc sao?”
Lâu Thanh Vũ thần sắc biến đổi, “Con nghe ai nói?”
“Lúc ngủ con nghe Trầm ngự y nói với cha. Cha, sao con lại trúng độc?” Đồng nhi vào cung đã một thời gian cũng dần dần hiểu rất nhiều chuyện, hơn nữa thường ngày Lâu Thanh Vũ tận lực giáo huấn nên tuy tuổi còn nhỏ cũng hiểu được cái gì gọi là nguy hiểm.
Lâu Thanh Vũ mỉm cười nói: “Bởi vì bữa trưa ngày đó con ăn đỗ chưa chín, Đồng nhi ăn còn mọc mụn đậu nên liền trúng độc.”
Trước đây trong thôn Tường Hòa, Vương nãi nãi ở sát vách bởi vì ăn đỗ con dâu không xào chín mà trúng độc, việc này Đồng nhi còn nhớ rõ. Thế nhưng nó cau mày, nói: “Nhưng ngày đó con không ăn đỗ.”
“Con bị bệnh đến lơ mơ nên nhớ lầm rồi.”
Đồng nhi không hé môi. Nó rõ ràng nhớ kỹ nó không có ăn.
Lâu Thanh Vũ cảm giác ra nhi tử không vui, thế nhưng hắn không muốn để Đồng nhi hiểu rõ hắc ám trong hoàng cung này quá sớm, cũng như không muốn nó còn tuổi nhỏ đã bị cuốn vào vòng xoáy đấu tranh quyền lực. Do đó Thanh Vũ liền chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, nói: “Có tin tức tốt muốn nói cho Đồng nhi. Cha và phụ hoàng con lập tức vì Đồng nhi sinh tiểu đệ đệ hoặc tiểu muội muội rồi, Đồng nhi thích không?”
Nhãn tình Đồng nhi sáng lên, “Thật?”
“Thật.” Lâu Thanh Vũ gật đầu, cười nói: “Con muốn đệ đệ, muội muội hay là song nhi?”
Đồng nhi chăm chú suy nghĩ một chút, nói: “Con muốn đệ đệ, song nhi cũng được. Đệ đệ và song nhi có thể chơi với con, muội muội sẽ khóc, con không thích.”
Lâu Thanh Vũ ha ha cười, gõ đầu nó cái, nói: “Cho dù là muội muội cũng không được không thích. Đồng nhi lập tức sẽ làm ca ca rồi, nhất định phải làm một tấm gương tốt và chăm sóc các đệ muội.”
“Vâng.” Đồng nhi gật đầu mạnh, nó vô cùng vui vẻ.
Cả hai cha con lại nói liên miên một hồi mà Già La Viêm Dạ còn chưa trở về. Đồng nhi mệt mỏi, đánh cái ngáp buồn ngủ.
Lâu Thanh Vũ dỗ nó đi vào giấc ngủ, lại nhẹ giọng dặn nói: “Chuyện đệ đệ muội muội nên giữ bí mật, trước đó Đồng nhi không được nói với người khác đó, biết không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì cho mọi người một kinh hỉ nha. Đồng nhi nhớ kỹ, nhất định không được nói lung tung.”
“Vâng. Con không nói.” Đồng nhi nghe lời đáp ứng liền nặng nề ngủ.
Lâu Thanh Vũ nhìn dung nhan Đồng nhi bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, không khỏi có chút đau đầu.
Đệ đệ muội muội này rốt cuộc nên là nói cha sinh hay phụ hoàng sinh với Đồng nhi đây?
Lúc Lâu Thanh Vũ đang phiền não thì tiểu Hưng Tử đột nhiên vội vã chạy vào, nói: “Nương nương, không tốt rồi, hoàng thượng té xỉu ở ngự thư phòng!”
Lâu Thanh Vũ cả kinh, lập tức xoay người ngồi dậy.