Xuân Phong Độ

Chương 58 :

Ngày đăng: 02:19 19/04/20


Ngự thư phòng là nơi hoàng thượng xử lý chính sự trên triều nên hậu cung không được tham chính nếu chưa có ân xá đặc biệt thì cho dù là hoàng hậu tới cũng không được vào. Có điều bởi vì trước đó vài ngày Đồng nhi trúng độc, Già La Viêm Dạ đặc biệt ân chuẩn Lâu Thanh Vũ xuất nhập ngự thư phòng và Thính Chính điện để cho bất cứ lúc nào Thanh Vũ cũng có thể tìm được Viêm Dạ.

Lúc này Lâu Thanh Vũ vội vã tới thì hoàng thượng đã được chuyển qua nội điện. Thượng thư – Lý Đông Minh còn đang kinh hoảng chờ ngoại điện.

“Truyền ngự y rồi chứ?” Lâu Thanh Vũ vội hỏi.

“Đã đi thỉnh Trầm ngự y.” Vương Cung Thị trả lời.

Lâu Thanh Vũ ngồi xuống tháp nhìn Già La Viêm Dạ hôn mê, nói: “Có chuyện gì xảy ra? Hoàng thượng sao lại đột nhiên té xỉu?”

Vương Cung Thị hạ mi nói: “Khi hoàng thượng đang thảo luận chính sự, nô tài vẫn ở bên ngoài hầu hạ nên không rõ nguyên do lắm. Hình như là xem tấu chương của Lý đại nhân mà lửa giận dâng lên mới đột nhiên té xỉu.”

Lâu Thanh Vũ nhíu mày.

Trầm Tú Thanh tới, Lâu Thanh Vũ cho lui mọi người để hắn chuyên tâm bắt mạch.

Sau một lúc lâu, Trầm Tú Thanh thấp giọng nói: “Trong cơn giận dữ hoàng thượng động thai khí mới có thể té xỉu.” Nói xong xuất ra một bình để dưới mũi hoàng thượng lắc lắc cho tỉnh, Già La Viêm Dạ thở gấp một tiếng rồi chậm rãi tỉnh lại.

“Viêm… Hoàng thượng, ngươi cảm thấy ra sao?” Lâu Thanh Vũ vội vàng bước lên phía trước hỏi.

Già La Viêm Dạ mơ hồ cảm thấy đau bụng, nhớ tới bản thân vừa rồi tức giận mới thế liền biết tất động thai khí, Viêm Dạ bưng bụng nhíu mày nói: “Không thoải mái lắm. Hài tử có việc gì không?”

Trầm Tú Thanh cẩn thận mà nói: “Bây giờ còn chưa tới ba tháng, thai tức bất ổn. Hoàng thượng không thích hợp làm lụng quá độ vất vả động khí, thỉnh hoàng thượng an tâm dưỡng thai.”

Lâu Thanh Vũ nhíu mày nói: “Ngươi nhanh khai thuốc dưỡng thai cho hoàng thượng giúp hoàng thượng điều dưỡng.”

“Vi thần đã chế thuốc dưỡng thai thành dược hoàn, thỉnh hoàng thượng dùng sau đó nên nghỉ ngơi tốt là được.”

Già La Viêm Dạ thở phào, thản nhiên nói: “Hãy đưa đây.”

“Vâng.”

Trầm Tú Thanh trình lên dược, Lâu Thanh Vũ đỡ Già La Viêm Dạ đứng lên bưng nước đến uống.

Trầm Tú Thanh lại châm chước nói: “Thứ vi thần cả gan, hoàng thượng năm đó, năm đó… ở Thương Châu… thân thể từng chịu tổn hại, nhất định phải cẩn thận.”

Hắn nói hàm hồ nhưng Lâu Thanh Vũ và Già La Viêm Dạ đều hiểu ý chỉ là gì, không khỏi trong lòng cả kinh.

Già La Viêm Dạ không muốn nhắc tới năm đó mất đi hài tử, giận tái mặt nói: “Chuyện trước kia không cần nhắc lại. Ngươi lui xuống dưới đi!”

“Vâng.”

Trầm Tú Thanh cực kỳ phiền muộn lui xuống thầm nghĩ: giờ còn không bằng chữa trị ôn dịch tại Giang Nam, hiện tại Vương gia đã làm hoàng thượng, quả nhiên gần vua như gần cọp.

Lâu Thanh Vũ thấy không có ngoại nhân, nhẹ giọng hỏi: “Vì gì lại giận đến động thai khí?”

Già La Viêm Dạ nhìn tấu chương bày trên bàn trà thì trong lòng lại nóng, hừ lạnh một tiếng lấy quá tấu chương ném tới bên cạnh Lâu Thanh Vũ, nói: “Ngươi tự xem.”

Lâu Thanh Vũ cầm tấu chương vừa nhìn thì giật thót, nét mặt sợ hãi, nói: “Lâm Hiền Vương và Thôi tướng quốc dám làm vậy sao?”

Già La Viêm Dạ lạnh nhạt nói: “Trẫm đã phong hắn làm Hiền vương để hắn ở kinh thành dưỡng thọ. Hắn lại lén lút trữ hàng lúa gạo nâng giá hàng lên ở Giang Nam, gặp bách tính gặp tai ương mà không màng! Còn có tên Thôi Vượng kia: tư thụ chức quan, mua quan bán quan, thật to gan!”

Lâu Thanh Vũ nói: “Tuy rằng Lâm Hiền Vương mấy đời thụ phong thuộc địa Giang Nam nhưng hai đời gần đây lại lấy thương nhân lập nghiệp, chấp chưởng mạch máu kinh tế Đại Tề, trữ hàng gạo lúa ào ào lên giá. Vốn bản sắc thương nhân đã là “bán nước”. Hành vi Thôi thượng thư càng nghiêm trọng, buôn bán quan tước như sâu mọt trụ cột đất nước, ai biết có phải hắn mượn cơ hội kết bè kết cánh hay không.”

Lời Thanh Vũ nói không nhẹ không nặng lại khiến Già La Viêm Dạ nghe xong sắc mặt càng trầm.

Lâu Thanh Vũ nhìn thoáng qua Viêm Dạ, ôn nhu nói: “Được rồi được rồi, chuyện họ làm cũng không phải mới ngày một ngày hai. Hiện tại ngươi gấp cũng vô dụng, trước tiên ngươi vẫn nên bồi bổ thân thể quan trọng hơn. Đừng quên hiện tại ngươi không chỉ có một mình.” Lại nói tiếp: “Vị Lý thượng thư kia còn ở bên ngoài, ngươi xem thế nào?”

Già La Viêm Dạ mệt mỏi rã rời phất tay, nói: “Kêu hắn về trước đi.”

“Ừ.”

Lâu Thanh Vũ đợi Viêm Dạ ngủ xong mới cầm tấu chương tới tiền điện.

Lý Đông Minh khoanh tay không dám nói lời nào.

Lâu Thanh Vũ nói: “Lý đại nhân, chuyện trong tấu chương ngươi viết đều là sự thật sao?”

“Đương nhiên đều là thật.”

“Vậy ngươi có thể chứng cứ chứ.”

Lý Đông Minh nhíu mày nói: “Hiện tại vi thần chưa có đủ chứng cứ cho nên đặc biệt tới thỉnh ý chỉ hoàng thượng để vi thần tra rõ việc này.”
“Ngươi vừa rồi nói chính là 『 ta bóp giúp ngươi』nên không kể thân phận hoàng thượng.”

Già La Viêm Dạ lườm hắn một cái lại xoa bóp giúp Thanh Vũ hai cái, nói: “Được rồi, cứ vậy đi.”

Lâu Thanh Vũ đùa nói: “Ai nha! Nương tử! Với thái độ bực bội này của ngươi, sớm muộn gì phu quân cũng chạy chốn cùng người.”

“Ai là nương tử của ngươi!? Ngươi nói chuyện cẩn thận một chút!” Già La Viêm Dạ giận tái mặt, tiếp theo thần sắc biến đổi, ngoan lệ nói: “Ngươi muốn chạy với ai? Xem xem trẫm có lột da hắn ra không!”

“Ha ha ha… Còn không thừa nhận ngươi là nương tử ta? Còn sợ ta chạy thế.”

“Hồ đồ!”

Lâu Thanh Vũ ôm cổ hắn vui đùa ầm ĩ trên giường.

Già La Viêm Dạ từ khi sinh ra không có nhiều ngày sung sướng gì, khi lên làm hoàng thượng càng buồn khổ.

Hắn vốn là người nghiêm khắc với bản thân, làm quân nhân cho tới bây giờ cũng bất cẩu ngôn tiếu. Duy chỉ có ở bên Lâu Thanh Vũ mới có thể thả lỏng không tiếp tục lạnh như băng mà giống như một thanh gươm có nhân khí. Bởi vậy loại cảm thụ này với hắn mà nói cũng là vô cùng rất thưa thớt và trân quý.

“Azz, Viêm Dạ, kỳ thực có chuyện này ta vẫn muốn hỏi ngươi, ngươi phải thành thật nói cho ta biết.”

“Chuyện gì?”

“Ngươi cùng phi tử… ở bên phi tử thì rốt cuộc làm như thế nào?” Lâu Thanh Vũ đè Già La Viêm Dạ xuống nghịch tóc trên đầu hắn đặt câu hỏi.

“Còn có thể thế nào nữa? Nam nhân và nữ nhân có thể làm như thế nào?” Già La Viêm Dạ tự tiếu phi tiếu mà nhìn hắn.

“Ha ha… Nói lời này từ trước ta còn có tin vài phần. Có điều với thân thể ngươi hiện tại…” Lâu Thanh Vũ sờ sờ bụng hắn, môi đỏ mọng khẽ câu có chút tà khí mà cười nói: “Đừng nói cho ta biết ngươi mang theo con ta còn dậy lên hứng thú được với các nàng.”

“Làm sao ngươi càng ngày càng không đứng đắn vậy.”

“Đừng qua loa! Mau nói cho ta biết!” Lâu Thanh Vũ giục hắn.

Già La Viêm Dạ mỉm cười nói: “Ta vẫn còn đang suy nghĩ, sao ngươi rốt cuộc có thể hỏi ta loại vấn đề này chứ.”

Lâu Thanh Vũ thở dài, nói: “Được rồi, thành thật nói cho ngươi, ta rất để bụng! Ngươi biết nam nhân ăn dấm chua rất nhiều. Nếu ngươi không nghĩ ta cũng đội vài chiếc『 nón xanh 』lên đầu ngươi thì nhanh chóng nói cho ta biết.”

“Ngươi dám!” Già La Viêm Dạ mặt đen, lại cảm thấy lấy “Tư cách” của hắn thì không phải không có khả năng, suy nghĩ một chút rốt cục chậm rãi nói: “Đây là bí mật trong cung. Ta thừa nhận thời gian các nàng mới tiến cung quả thực ta có sủng hạnh các nàng, có điều…” Hắn bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng, hàm hồ nói: “Mặc dù xuân dược nhiều đối thân thể không tốt, sau ta liền cho các nàng dùng dược thôi.”

“Ngươi dùng xuân dược?” Lâu Thanh Vũ hơi kinh hãi. Hắn còn kỳ quái làm một nam nhân có xu hướng là gay như Già La Viêm Dạ làm sao đối phó với các nữ nhân này, hóa ra là cho dùng dược.

Việc này cũng khó trách. Đời trước hắn cũng từng nghe nói, có vài đồng tính luyến ái bởi vì áp lực gia đình và xã hội mà kết hôn với nữ, sau kết hôn lại chỉ có thể dựa vào dùng ‘anh cả’ thuốc kích thích để làm tình với nữ không thì căn bản vô pháp cương.

“Vậy sau đó ngươi cho các nàng dùng dược gì?”

Sắc mặt Già La Viêm Dạ trầm trong chốc lát rồi đổi ửng đỏ, rốt cục quẫn bách mà giải thích. Ban đầu Già La Viêm Dạ thực sự không thể lên hăng hái với nữ liền dùng xuân dược ứng phó, qua vài lần cảm thấy xử khó bản

thân nên cũng không có hứng thú nữa liền cho các nàng dùng mê dược bí mật cung đình để các nàng sinh ảo giác hoan hảo.

Loại dược này là ẩn mật của cung đình bởi vì hoàng thượng cũng là người, vì chính sự triều đình thỉnh thoảng phải sủng hạnh một vài tần phi nhưng lại không muốn các nàng có thai hoặc vì một vài nguyên nhân khác liền nghiên cứu chế tạo ra loại dược này, đây là nhất cử lưỡng tiện. Kỳ thực không chỉ Đại Tề quốc, các cung đình quốc gia khác cũng có bí dược loại này.

Lâu Thanh Vũ nghe xong thổn thức không ngớt. Nam nhân ứng phó với nữ nhân mà mình không thích qua loa cho xong nhưng là với “Chức nghiệp” hoàng thượng thì loại chuyện này quả thực phải chuẩn bị hàng ngày, so ra còn kém nam kỹ. Người khác… ít nhất… còn có chọn quyền lợi mà hoàng đế đa số không có quyền chọn lựa, thảo nào cho bản thân có đường lui như vậy.

Già La Viêm Dạ nói: “Hiện tại thoả mãn rồi chứ?”

Lâu Thanh Vũ cúi đầu cười, “Ngươi từng đáp ứng kiếp này chỉ ở bên ta, hiện tại lại cưới nhiều lão bà như vậy. Nếu có ngày ta kêu ngươi bỏ tất cả các nàng ngươi có chịu hay không?”

Già La Viêm Dạ nhìn thoáng qua hắn, nhíu mày nói: “Ngươi không phải nói thật chứ? Bây giờ ngươi còn thiếu 『 chuyên sủng 』 sao?”

Lâu Thanh Vũ đạm cười nói: “Ta nói đùa đó, không cần phải tin là thật.”

Hắn cũng biết việc này không thể, có lẽ nói bây giờ còn không thể. Có điều tiền triều Tề Đức đế chỉ có một hoàng hậu làm lão bà, phu thê ân ái, suốt đời sinh có năm trai hai nữ một song, có thể thấy được Đại Tề là có tiền lệ.

Lâu Thanh Vũ nghĩ tới đây cũng không nghĩ bức Già La Viêm Dạ luôn. Dù sao biết hắn sẽ không mang theo “Nhi tử” mình đi làm tình với nữ nhân khác thì trong lòng đã thư thái vài phần, có điều lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, hắn nói: “Ta xem ngươi thấy nữ nhân liền tâm phiền. Nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy thì các nàng sẽ không hoài nghi sao?”

“Trần Tụ nhi sẽ không. Những người khác thì sẽ hoài nghi, chưa có chứng cứ cũng không thể nói cái gì.”

Trần Tụ nhi khi xưa tiến cung chỉ là kế tạm thời vì muốn phong chức Trần Cánh làm một quốc cữu mà tuỳ cơ ứng biến, bởi vậy cũng chưa từng có quan hệ phu thê với Già La Viêm Dạ.

Lâu Thanh Vũ nghe vậy mỉm cười, thần tình có chút vi diệu. Hắn ngắm bụng Già La Viêm Dạ. Hơn ba tháng, nơi đó đã bắt đầu phồng lên, cởi quần áo ra là thấy thắt lưng đã thô một vòng, chỉ là còn chưa hở ra mà thôi.

Xem ra phải sinh hài tử này ra trước rồi mau chóng “giải quyết” nữ nhân này.