Xuân Phong Độ

Chương 70 :

Ngày đăng: 02:19 19/04/20


Nhìn bóng dáng thiếu gia càng lúc càng xa, Thu nhi nắm chặt tay Ti Cẩm. Hai người nhìn nhau một lúc rồi cũng bắt đầu chạy đi.



Nhưng phương hướng này dù có đi thế nào cũng không thể đúng thời gian ước định đến Giang Bắc với thiếu gia. Nước cờ này tuy đúng là hiểm chiêu nhưng cũng vô cùng nguy hiểm; lúc này cũng chỉ có thể bất chấp tất cả mà làm thôi.



Bọn họ cũng đều biết, đối mặt với truy binh của Vương gia thì chỉ có thể nhanh chóng chạy đến Giang Bắc mới có thể an toàn. Nhưng hôm nay Ti Cẩm đã hoài thai tám tháng, dù không có gì cản trở cũng không thể lập tức lên đường. Nhưng nếu bốn người vẫn cùng một chỗ sẽ làm chậm bước chân của thiếu gia, liên lụy đến thiếu gia.



Ti Cẩm hiểu rõ, dù sao người mà Vương gia muốn đuổi cũng là Vương phi, không phải bọn họ. Nhưng dù có thể nào thì trước tiên vẫn phải bảo vệ Vương phi và thế tử an toàn. Huống chi thân thể của mình…



Theo hướng này mà đi, đại khái đến chạng vạng là có thể đến một ngã rẽ. Hôm qua lúc đi ngang qua, Ti Cẩm phát hiện ở gần đó có mấy gian nhà tranh bỏ hoang. Đây là yêu cầu cần thiết nhất của hai người họ bây giờ, phải tìm được một chỗ dừng chân.



Đưa tay sờ sờ cái bụng đã to ra, có lẽ tiểu tử bên trong kia đã nháo đến mệt mỏi, hiện đang nghỉ ngơi, vẫn không thấy nhúc nhích gì cả. Mấy ngày nay hài tử động nhiều, có lẽ do gấp rút lên đường nên mới vậy; nhưng cũng có thể là…



Ti Cẩm cũng không nói gì với Thu nhi, bởi biết người kia nhất định sẽ lo lắng nên trước tiên cứ chờ trước đã.



Dùng chút lực giúp Ti Cẩm chống thắt lưng, Thu nhi rất yêu thương. Nhưng không có cách nào, hiện tại chỉ có thể nhanh chóng chạy trốn, đợi đến khi tìm được chỗ an toàn mới có thể cho người này nghỉ ngơi.



May mắn thay, phía trước có ánh đèn, bọn họ thuận lợi rời khỏi ngã rẽ này.



Trước đây không lâu hẳn là vẫn có người ở đây, nhưng không biết do loạn lạc hay nguyên nhân nào khác mà lọt vào tầm mắt họ chỉ là dấu vết khắp nơi bị đốt cháy. Nhưng với bọn Ti Cẩm mà nói thì nơi đây chính là nơi ở tốt nhất rồi.



Tìm một gian phòng coi như tương đối bí mật, đẩy cửa đi vào. Chủ nhà hẳn là vội vàng đi trốn nên một ít dụng cụ vẫn còn ở đây.



Quét sơ qua một lượt trong căn hầm, nhẹ nhàng đỡ Cẩm lên giường, giúp y cởi giày tất, Thu nhi đau lòng vuốt vuốt chân y, nước mắt bắt đầu dâng lên.



“Không có việc gì, chờ hài tử sinh ra là tốt rồi…” Không đành lòng thấy Thu nhi lo lắng, Ti Cẩm một bên vỗ về bụng một bên an ủi.



“Hài tử lại nháo sao?” Thu nhi thấy Ti Cẩm liên tục xoa xoa cái bụng đã hở ra, trong lòng cũng thấy sốt ruột. Mấy ngày gần đây Ti Cẩm vẫn đều như vậy, hỏi y thì y chỉ nói không có chuyện gì.



“Ừ, ta nằm xuống nghỉ ngơi một chút là được.” Cố gắng lấy tay chống xuống giường, chậm rãi nằm xuống. Căn hầm kia cũng không có gì lót, mặt đất cộm lên người cưng cứng.



Thu nhi không đành lòng, ôm Ti Cẩm đứng lên, nói rằng, “Ngươi dựa vào ta đi, như vậy thoải mái hơn…”



Gật đầu, mặc cho Thu nhi ôm, Ti Cẩm mệt mỏi tạm thời quên đi sự khó chịu trên người.



Còn chưa ngủ được bao lâu, Thu nhi đã phát hiện có chút gì đó không đúng. Sắc mặt Ti Cẩm đang dựa trong lòng hắn đã trắng bệch, cả người run rẩy. Hắn cuống quýt đẩy đẩy người kia cho tỉnh.



“Đau…” Mới mở mắt ra đã bị con co rút đau đớn giày vò. Ti Cẩm ôm bụng ngã sang một bên.




Ai, đúng là vừa sợ vừa lo a.



Đợi đã lâu, rốt cục thấy bà mụ bế hài tử ra. Hắn vội vã chạy đến hỏi, “Cẩm nhi thế nào…”



Bà mụ kia hé miệng, cười với hắn, “Không việc gì, người lớn rất tốt, bảo ta bế hài tử ra trước cho ngài khỏi sốt rột. Là một nam hài, rất khỏe mạnh…”



Nghe thấy người lớn không có việc gì liền thả lỏng tâm tư, đỡ lấy hài tử từ trong tay mà mụ, Thu nhi tỉ mỉ nhìn kĩ hài tử. Cảm giác được Bảo nhi đang kéo kéo y phục mình, hắn liền xổm xuống, để tiểu gia hỏa này cũng nhìn được.



“Là đệ đệ sao?”



“Đúng vậy, sau này sẽ để Bảo nhi dạy đệ đệ học chữ nhé.”



Bảo nhi gật đầu, kéo kéo cái tay nhỏ bé của đệ đệ. Đệ dệ thật nhỏ a, so với Tĩnh nhi còn nhỏ hơn a.



Giao hài tử cho hạ nhân, Thu nhi dẫn Bảo nhi trở về phòng. Thấy Ti Cẩm đang nằm trên giường nghỉ ngơi, cười với hắn.



Bảo nhi thấy nương đã tỉnh, vội chạy đến bên giường, lau lau mồ hôi cho Ti Cẩm.



“Nương, đệ đệ thật nhỏ a.”



Sờ sờ cái đầu nho nhỏ, ôm lấy hài tử ngồi lên giường.



“Có mệt không, có chỗ nào khó chịu không…” Rất sợ người này khó chịu như lần trước mà lại gạt mình, không để mình phải lo lắng.



“Không có việc gì, lúc này tốt, chỉ là có chút mệt, ngủ một chút là được rồi, ngươi không nên lo lắng…” Biết người này nhất định còn nhớ bất ngờ bốn năm trước, Ti Cẩm cũng không nỡ, vội vã thoải mái nói.



“Ừ, không có việc gì là tốt rồi, ngươi ngủ đi, ta ở bên ngươi…”



Ôm Bảo nhi để lên đùi mình, nhẹ nhàng giúp Ti Cẩm dém lại góc chăn.



Nhìn người nọ hô hấp dần dần ổn định, có lẽ là đã rất mệt rồi.



“Cảm ơn ngươi, Cẩm nhi…” Lời cảm ơn thốt ra từ tận đáy lòng, cũng không phải là cảm ơn Ti Cẩm vì mình sinh hài tử, mà là cảm ơn y những năm gần đây luôn bên mình; để mình ngoại trừ thiếu gia còn có thêm một người thân nữa! À không, là ba người, một nhà!



Ti Cẩm trong mộng mà khóe miệng khẽ nhếch. Y nghe được, lời cảm ơn của ái nhân…