Xuân Phong Độ

Chương 71 :

Ngày đăng: 02:19 19/04/20


1. Cùng Lâu Thanh Vũ hàn huyên hơn nửa canh giờ, biết tất cả mọi người trong nhà đều mạnh khỏe, cũng biết hắn không thể lại đây lâu nên cũng không giữ hắn lại nữa. Buổi tối sẽ rời khỏi, nhưng may mà lần này gặp được Thanh Vũ, sự lo lắng luôn ẩn trong lòng cũng được buông xuống. Không khí trong mã xa có chút oi bức, Lâu Thanh Tường đưa tay vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, thấy đã ra khỏi thành… Kỳ thực con đường này thông đến quan đạo phía nam, khi đó y và Già La Chân Minh rời khỏi dược cốc về kinh, đã đi dọc theo con đường này. Cũng chính tại nơi này, Lâu Thanh Tường quyết định ở lại thôn Nam Hồ. Nơi đó có rất nhiều hoa dại, sau thôn còn có ruộng bậc thang khá lớn, thôn dân ra đồng theo mặt trời lên, về nhà theo mặt trời lặn, cuộc sống bình đạm nhưng vô cùng tốt đẹp vui vẻ. Mỗi sáng sớm, Già La Chân Minh đều đến sau thôn coi sóc mảng ruộng của hắn; đương nhiên bình thường cũng sẽ giúp thôn dân đến nhà xem bệnh, hoặc viết thư từ giùm bọn họ. Lâu Thanh Tường tất nhiên là biết Già La Chân Minh cũng như mình, vô cùng nhớ thân nhân trong kinh, nên dự định khi nào hai người có thể dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện thì sẽ lén vào kinh thành thăm hỏi. Ai ngờ đến khi thu xếp xong xuôi mọi việc, y lại có thai. Nguyên bản Già La Chân Minh không có hi vọng có người kế thừa vì dư độc từ đời trước, không ngờ y lại có thai. Điều này thật qua bất ngờ, hơn nữa trước đó y bị thương nặng mà tính mạng khó giữ, Già La Chân Minh đối với lão bà của mình như gà mái mẹ, bảo hộ chu đáo, cùng vào cùng ra, như sợ có gì đó sơ suất. Có thể là vì có thai nên tính cách Lâu Thanh Tường vốn ương ngạnh nay lại có phần ôn nhu hơn, càng lo lắng mọi việc trong nhà. Già La Chân Minh thấy không thể khách được. Hắn vốn định một mình vào kinh, nhưng lại bởi chính mình không có võ công mà bị Lâu Thanh Tường cự tuyệt, với lý do hắn không thể tự bảo vệ mình. Rốt cục chịu đựng được đến nửa tháng trước, Lâu Thanh Tường thấy thân thể mình cơ bản đã ổn định, liền khẩn cấp ngồi mã xa vào kinh. Kỳ thực trước Lâu Thanh Tường cũng đã thấy Lâu Thanh Vũ vài lần, nhưng vì bị ám vệ bên người hắn đuổi đi mà không thể tiếp cận được. Hôm qua, mắt thấy ngày (sinh) đã sắp tới, đồng thời trong một thời gian y cũng không thể vào kinh, Lâu Thanh Tường liền đánh liều thử một lần, không ngờ y lại thuận lợi qua ải ám vệ, thành công dẫn Lâu Thanh Vũ đến tiểu viện. Đến khi biết trong nhà vẫn bình an mạnh khỏe thì tâm trạng lo lắng bao ngày nay rốt cuộc cũng được thả lỏng. Mắt thấy đã tới cửa thôn, Lâu Thanh Tường liền bảo xa phu dừng lại, trả ngân lượng rồi cho người đi. Chậm rãi dọc theo thôn về nhà, đường nhỏ sau nhỏ im ắng, có lẽ là mọi người vẫn còn trên đồng a. Bởi vì chú ý đến thai nhi trong bụng, Lâu Thanh Tường cũng không cho xa phu chạy nhanh, bởi vậy đường về vốn chỉ mất một ngày, y đã dùng dằng đến tận ba ngày rồi. Người kia nhất định là đang sốt ruột đây. Quả nhiên, vừa mới vào đến cửa đã thấy ánh mắt chờ mong của người kia hướng ra ngoài nhìn quanh. Thấy y trở về, người kia vội vã ra đón. “Thế nào…”



Già La Chân Minh lôi kéo Lâu Thanh Tường, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt hoàn hảo, nhưng hình như đã gầy đi một chút, quả nhiên không người chiếu cố là không được a. “Ta gặp Thanh Vũ rồi, bọn họ đều mạnh khỏe.”



Lâu Thanh Tường cười với Già La Chân Minh. Y biết hắn còn lo lắng hơn mình mấy phần a. “Phải, tất cả mạnh khỏe, ta đây an tâm rồi. Vậy thân thể ngươi thì sao? Có mệt hay không?”



Tất cả mọi người trong kinh đều khỏe mạnh, tất nhiên là chuyện tốt; nhưng lúc này với hắn mà nói, người trước mắt này mới là quan trọng nhất. Lúc trước vốn đã lo lắng chuyện Lâu Thanh Tường một mình vào kinh, nhưng hắn lại không thể làm gì trước sự kiên trì của y; liền ra điều kiện chỉ được ở lại mười ngày, mười ngày sau phải trở lại. Hơn nữa đây là lần cuối cùng, nếu còn muốn lên kinh nữa thì phải chờ sau khi y sinh đã. Mà hôm nay cuối cùng đã có thể gặp mặt, biết được mọi gười đều khỏe mạnh, nói vậy Thanh Tường cũng có thể yên tâm dưỡng thai. 2. Được Già La Chân Minh vững vàng đỡ vào nhà ngồi xuống, Lâu Thanh Tường biết, tuy ngoài miệng nói không mệt, nhưng thân thể có thai đúng là không thích hợp đi đường xa, nhất định vẻ mặt mình đã tiều tụy không ít rồi. Uống trà mạch nha do chính tay người kia pha, ngẫm lại trước đây thân phận người này vô cùng tôn quý a, là dạng y phục đến tay, cơm dâng tận miệng; mà hôm nay hắn lại vứt bỏ nhiều như vậy, thay đổi nhiều như vậy. Đột nhiên nhớ tới lá tư trong người y vội vàng lấy ra, đưa cho Già La Chân Minh, “Cái này là Thanh Vũ đưa cho ngươi…”



Lâu Thanh Tường tất nhiên là biết trong thư đó viết những gì, nhưng mơ hồ nghĩ lúc Thanh Vũ viết phong thư này, tựa hồ như tồn tại một khao khát gì đó, cũng ít nhiều bất đắc dĩ. “Căn nhà thô lậu, đức ta tỏa ngời Rêu phủ giăng thềm biếc, sắc cỏ chiếu rèm xanh Nói cười chỉ nho gia, qua lại chẳng kẻ phàm Lại gảy mấy điệu đàn, đọc thánh kinh Không âm thanh chi phiền tai, chẳng đơn từ gì nhọc mình Cùng người hiền làm bạn, trăm năm cũng không dài *.”



Già La Chân Minh đọc thư xong, giọng cũng nhẹ xuống, nhìn Lâu Thanh Tường cười cười, nói rằng, “Thanh Vũ luôn luôn viết nhưng câu hay như vậy. Hắn bây giờ…”



Già La Chân Minh muốn hỏi Lâu Thanh Vũ và Viêm Dạ thế nào rồi. Nhưng cuối cùng lại nghĩ, đáp án phải chăng cũng như mình nghĩ. “Ngươi yên tâm, Thanh Vũ sẽ có biện pháp thôi. Bọn họ sẽ hạnh phúc…”



Lâu Thanh Tường đáp. Y biết Già La Chân Minh nghĩ gì trong lòng, nhưng y luôn tin tưởng đệ đệ của mình, hắn và Già La Viêm Dạ chắc chắn sẽ hạnh phúc. Nhìn vẻ mặt tự tin của Lâu Thanh Tường, Già La Chân Minh cũng bất giác an tâm hơn. Đúng vậy, giống hư minh và Thanh Tường trắc trở bao nhiêu lúc trước, bây giờ cũng được hạnh phúc, bọn họ nhất đinh cũng sẽ được thôi. Thấy Lâu Thanh Tường rõ ràng có chút mệt mỏi, Già La Chân Minh nói, “Trước tiên nên vào phòng nghỉ ngơi một lát đi. Ta đi làm cơm, xong thì sẽ gọi ngươi.”



“Ừm.”



Lâu Thanh Tường cũng biết sức lực mình không thể chống đỡ nổi nữa, cũng không cậy mạnh nữa, để Già La Chân Minh đỡ vào ngọa thất. Nhìn Lâu Thanh Tường chậm nằm xuống giường, Già La Chân Minh nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho y. Đưa tay sờ sờ gương mặt thon gầy, lại nhìn cái bụng hở ra do nằm ngửa, Già La Chân Minh nghĩ, một lát nữa phải xem mạch lại cho người này, sao cái bụng càng lúc càng lớn mà người không thấy mập lên chút nào thế này. Đợi đến khi Già La Chân Minh mang cơm vào thì Lâu Thanh Tường đã ngủ say rồi. Ngẫm lại có lẽ nên gọi người kia dậy ăn chút gì đó, ăn xong lại ngủ thì sẽ không bị nôn nghén. Nói đến cũng rất là kỳ quái, Lâu Thanh Tường có thai máy tháng đầu mà không nôn nghén như những song nhi bình thường. Thế nhưng lúc thai nhi bắt đầu biết máy thì chỉ cần y ăn không no, hoặc ăn trễ hơn chút xíu liền nôn mửa, giống như tiểu gia hỏa kia muốn được ăn ấy. Mu bàn tay nhẹ nhàng gãy gãy lên cổ Lâu Thanh Tường. Biết người sợ nhột, nhất là chỗ cổ, càng dễ nhột hơn những chỗ khác. Bởi vậy từ lúc Lâu Thanh Tường có thai, nếu muốn quẫy giấc ngủ của y thì chỉ cần gãi giãi cổ là được. Mặc dù chưa ngủ đủ nhưng Lâu Thanh Tường vẫn vô cùng sung sướng mở đôi mắt còn ngẫn sương. Câu đầu tiên nói là, “Hôm nay ta rất vui vẻ.”



“Tốt, vậy ăn nhiều một ít…”



Biết Lâu Thanh Tường ngày hôm nay vui vẻ, chỉ là vẻ tươi cười trên mặt y đúng là rất chói mắt, huống chi y luôn tức giận lúc rời giường, ngày hôm nay lại thuận lợi đánh thức y như vậy, có thể thấy rằng y rất vui vẻ. Đến khi cơm nước xong xuôi, nhìn Già La Chân Minh cầm bát ra gian ngoài, bàn tay to của Lâu Thanh Tường nhẹ nhàng vỗ về bụng to như cái trống. “Ngươi ăn no chưa?”
Già La Chân Minh hít một hơi thật sâu. Đúng vậy, bình tĩnh, hiện tại nhất định phải bình tĩnh. Trước hết nhớ lại trình tự kia… Đưa tay sờ sờ đệm chăn bên dưới người Lâu Thanh Tường, thấy đã ẩm ướt, hẳn là nước ối đã vỡ rồi. Sau đó lại nhìn cái bụng y, thấy nơi gồ lên đã di chuyển xuống dưới. Huyệt khẩu y mở nhiều hay ít rồi? Có còn thời gian đi tìm bà mụ hay không? Già La Chân Minh vội vàng đi xuống phía dưới chân Lâu Thanh Tường, nhìn vào chỗ giao nhau giữa hai chân một chút, thiếu chút nữa bị hoảng sợ mà ngã trên mặt đất. Tiểu huyệt vốn chật hẹp sớm đã bị đầu thai nhi mở rộng, vươn tay sờ sờ chỉ thấy một khối đen đen cứng cứng. Già La Chân Minh không khỏi hô to, “Đúng là đầu của nó rồi, ta đã thấy đầu nó rồi, nó còn có tóc…”



Đây là nhân chi thường tình (chuyện bình thường), dù có là người nội liễm thế nào đi nữa, đối mặt với lúc huyết mạch chính mình được sinh ra cũng không bảo trụ dáng vẻ tốt đẹp bình thường. “Ngươi…”



“Ác, ta biết ta biết, bà mụ có thể là không còn kịp rồi, nó sẽ mau chóng đi ra. Ngươi lại dùng thêm chút lực được không? Ta đã thấy đầu nó rồi.”



Không dám mạo hiểm đụng đến tiểu tử kia nữa, Già La Chân Minh xoay người lại ghé vào gối đầu Lâu Thanh Tường cổ vũ. “Dùng lực chút…”



“Như vậy sao được, mau, nắm tay ta, cố sức, ngươi nhất định sẽ có sức…”



Giúp Lâu Thanh Tường lau lau mồ hôi trên trán, biết y bây giờ không còn sức nữa, liền nắm chặt tay y như muốn truyền thêm sức mạnh cho người kia. “Không cần, ngươi đi nhìn bảo bảo, ta tự cố.”



Buông tay Già La Chân Minh ra, tự mình gắng sức. Hắn đến xem bảo bảo là được rồi. “Ác, vậy được rồi, ngươi cố sức a, nhưng đến khi nào thấy đau mới cố sức a…”



Không biết qua bao lâu, chỉ biết là thời gian cũng không ngắn, một thanh âm nỉ non vang lên dưới chân Lâu Thanh Tường. “Để ta nhìn xem…”



Thanh Tường cố sức ngẩng đầu, nhìn người đang bận rộn giữa hai chân y. Nhẹ nhàng cắt cuống rốn cho hài tử kia, lại xoa xoa mũi miệng nó, nâng hài tử như dâng vật quý đến bên cạnh Lâu Thanh Tường. “Đúng là một nữ nhi, nó thật xinh đẹp…”



Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bàn tay nhỏ bé của hài tử, Lâu Thanh Tường không để ý hạ thể đã bị xé rách truyền đến từng cơn đau đớn, hơi nghiêng người hôn lên khuôn mặt hài tử. “Coi như người đã mãn nguyện rồi!”



Hài tử này vóc dáng không nhỏ, trên người cũng toàn thịt là thịt, còn có tiếng khóc vừa to vừa rõ; tất cả đều làm tâm tư Lâu Thanh Tường luôn treo cao, nay rốt cục cũng đã thả xuống. Hài tử này tốt, rất khỏe mạnh. ******************** Sắc trời dần tối, Già La Chân Minh ngồi bên giường, nhìn hai người một lớn một nhỏ trên giường. Nở nụ cười, hắn biết, hắn cũng không hối hận, không hối hận vì bỏ đi tất cả, bởi hắn mất đi những thứ đó thì vẫn còn có tiểu đông tây này. Bởi vì hắn bây giờ còn hạnh phúc hơn so với bất kì kẻ nào. Hắn có thê tử, có hài tử; bọn họ là người một nhà, lại có thể ở trong Nam Hồ thôn này trải qua sinh hoạt bình lặng, không cần tranh đấu, lại càng không phải lo được lo mất. Thử tình thử cảnh, phu phục hà cầu. (tình này cảnh này, còn cầu gì nữa.) ************************ Chú thích: *: 5 câu đầu là bài thơ Lậu Thất Minh của Lưu