Xuân Yến

Chương 11 : Mở đầu

Ngày đăng: 00:56 19/04/20


Thì chính sự tối tăm không thể giấu chi khỏi Chúa.



Ban đêm soi sáng như ban ngày, và sự tối tăm



Cũng như ánh sáng của Chúa.



-Thi Thiên 139:12 (*)



(*) Còn gọi là Thánh Vịnh, một sách thuộc Kinh Thánh. Trong Xuân yến có sử sụng một số trích dẫn Kinh Thánh. Phần dịch tiếng Việt tương ứng ( trong chính văn và trên đánh dấu sách) là dẫn từ Kinh Thánh Việt ngữ năm 1926.



Tựa



Lời muốn giãy bày gửi gắm cả ở đây. Người trong truyện sẽ lần lượt nói ra điều tôi ấp ủ.



Viết đến gần cuối sách, không khí phương Bắc đã bắt đầu se se. Rừng

bạch dương ran ran tiếng ve không ngơi nghỉ, câu chuyện đã lấy đi cả màu hạ của tôi. Ngôi nhà thôn dã nơi ngoại ô này hầu như biệt lập với thế

giới, nguyên ngày làm việc, viết mệt thì chợp mắt chốc lát trên xô pha

bên cạnh, thức dậy lại viết. Có lúc đêm khuya ra ngoài ngắm trăng tản

bộ.



Tôi và nhân gian cứ thế lãng quên nhau.



Dù thiếu vắng sự hiện diện, can thiệp, nói năng hay hành động của con

người, vạn vật vẫn kiệm lời và sinh sôi vậy thôi. Loài người bé mọn

chẳng qua chỉ sở hữu sự tồn tại tự thân, ví như, tôi còn nhớ buổi chiều

thi thoảng có mưa rào xen sấm, tiếng mưa rầm rầm tựa núi lở non nghiêng

trên mái lầu hai, đất trời như hòa làm một. Đứng bên cửa sổ nhìn mưa mù

trắng xóa, cõi tục bỗng biến thành siêu thực. Tôi cứ thế đọc sách rồi

ngủ thiếp đi. Chỉ tích tắc, mây cuộn trôi xa, sắc trời bừng sáng, ánh

dương lại chói chang. Tôi tiếc nuối cảm giác ở từng khoảnh khắc, lòng

trĩu nặng như thể không bao giờ còn cảm nhận được như vậy nữa.


chiêm nghiệm những mạo hiểm đã nếm trải: tự gượng dậy, lần mò tiến bước, băng qua lối mê để trông thấy ánh sáng nơi cuối đường bằng cách thăm dò tìm hiểu cả thân xác và tình cảm chứ không phải bằng một phương thức

hời hợt phù phiếm nào khác.



Sáng tác đã hơn mười năm, gánh vào mình vô số danh xưng, tôi chẳng còn hứng thú với dư luận, cũng ít

khi phát ngôn hoặc giải thích. Độc giả trải rộng từ những người sinh năm 60, 70, 80 cho đến 90 của thế kỉ trước, thành phần rất phong phú. Những con người thuộc nhiều lứa tuổi, địa vị, lĩnh vực, nơi chốn khác nhau ấy lại có chung sự thấu hiểu nội tâm sâu sắc, đơn giản mà gần gũi, có

chung mối dây gắn kết tình cảm và ký ức. Hệt như thuộc tính đồng quy của vạn vật. Đây là ngọn nguồn động lực để tôi sáng tác, cũng là mục đích

mà sáng tác nên đạt tới.



(*) Dẫn từ Kinh Thánh



Câu chuyện này dành tặng tất cả những người yêu, tình nhân, bạn đời đang chờ mong, xa cách, tan vỡ hoặc vẹn tròn.



Yêu không có đúng sai, thật giả, phải trái. Yêu là quá trình tìm tòi, thực

hành và chiêm nghiệm bản thân của con người. Nó không cần nguyên tắc,

cũng không cần đánh giá, xét đến cùng nó là một kiểu giác ngộ, một kiểu

vị tha.



Dành để kỉ niệm mỗi người yêu và được yêu đã từng xuất hiện trong đời chúng ta. Mang lại những điều giúp chúng ta tiến

bộ, trưởng thành, hoàn thiện, tinh khiết. Đây là sứ mệnh của tình yêu.



Đọc sách cũng như soi lại mình, mỗi người đều phải gánh lấy gánh nặng

riêng. Hi vọng bạn rút tỉa được từ câu chuyện ít nhiều hữu ích.



Tôi cảm ơn.



An Ni Bảo Bối



25 tháng Tám 2010, 8 giờ 81 phút sáng



Bắc Kinh