Xuất Hiệp Sắc Nam
Chương 3 :
Ngày đăng: 09:36 18/04/20
Hồng Hải Cương vẻ mặt không hề có nét mỏi mệt, làm cho Hạ Tình Hãn tìm cậu cả một ngày, mệt muốn chết thực tức giận.
Nhưng nhìn đến người kia khoẻ mạnh, không bị đụng xe, không bị người bắt cóc, càng không bị mất tích, một cỗ yên tâm nói không nên lời nảy lên trong lòng, may mắn cậu không phát sinh chuyện gì.
Nhưng khí của lo lắng, lo sợ ngày hôm vẫn còn nằm nguyên trong bụng, làm anh nhịn không được chửi ầm lên: “cả ngày hôm qua cậu chạy đi nơi nào? Anh tìm cậu cả ngày, rốt cuộc cậu có biết hay không ?”
Hồng Hải Cương vẻ mặt uỷ khuất cùng khó hiểu nhỏ giọng nói: “ em đi độ đêm thất tịch lễ tình nhân a, thầy không phải giúp em chuẩn bị chương trình sao, muốn em phải nghe theo sao ?”
“Nghe theo cái rắm, một cuộc điện thoại cũng không thấy gọi, thế mà còn nói cậu có nghe theo, cậu nghĩ rằng anh là đứa ngu ngốc sao ?”
Chính anh rõ ràng ở nhà đợi lâu như vậy, Hồng Hải Cương cũng dám lấy lời nói dối chó má này để nói với anh.
Muốn lừa anh, chờ kiếp sau đi !
Nắm chặt tay nắm, Hạ Tình Hãn đứng thẳng trước mặt cậu, thiếu chút nữa một quyền đánh vào mặt Hồng Hải Cương.
Cái tên hỗn đản đáng giận này, hiện tại dám đối với anh nói dối, dám không đem uy nghiêm của anh để ở trong lòng.
“ thầy….”
Ngay cả anh làm bộ muốn ẩu đả, Hồng Hải Cương cũng không dám phản kháng, chính là né người sang một bên, vẻ mặt uỷ khuất như tiểu tức phụ; thân mình cao lớn co rụt lại, vội vàng bảo vệ mặt mình, để tránh thầy đối với cậu quyền đấm cước đá.
“Nói, cả ngày hôm qua cậu đi nơi nào? Ngay cả nhà cha mẹ cũng không có trở về, tên hỗn đản này, dám cứng cổ phải không? Cậu ăn gan hùm nên dám đối với anh nói dối phải không? Hay là lâu quá không dùng gia phát xử phạt cậu, cậu càng ngày càng không đem anh để vào mắt ?”
Hạ Tình Hãn một bộ dáng hung thần ác quỷ, cầm lấy cái ổ cứng trên bàn, định hướng cậu ném tới.
Hồng Hải Cương lập tức kêu to thảm thiết: “thầy, thầy muốn đánh thì đánh em, không cần đập bể ổ cứng đâu.”
Gia phát của nhà bọn họ chính là vật phẩm máy tính, đây là tác pháp duy nhất sẽ làm cho Hồng Hải Cương có phản ứng.
Nhìn vẻ mặt Hồng Hải Cương đau lòng như đã đánh mất ổ cứng, thật sự làm cho nội tâm của Hạ Tình Hãn vừa bực mình lại vừa buồn cười, người này chỉ có đối với máy tính mới có cảm tình.
Vì doạ cậu, nên anh vẫn cầm ổ cứng trên tay, đe doạ cậu một chút, “nói, ngày hôm qua cậu đã đi đâu cả ngày ?”
Hồng Hải Cương hiểu lầm vẻ mặt của thầy là đang răn dạy cậu, uỷ khuất đến cực điểm nói: “ ngày hôm qua em đi cái hành trình mà thầy đã giúp em chuẩn bị cho một ngày lễ tình nhân a.”
“ Đi cái đầu mẹ cậu, cậu còn dám nói dối, rõ ràng anh ở nhà đợi cậu cả ngày …”
Hồng Hải Cương nhìn hắn cầm ổ cứng múa may, vội vàng khẩn cầu: “thầy, thầy trước đem ổ cứng bỏ xuống được không? Nó theo ta có tình cảm mặm nồng.”
“ tình cảm mặm nồng cái rắm.”
Hạ Tình Hãn biết cậu từ trước đến nay dùng ổ cứng này để chứa trình tự viết xong, cho nên mới xưng là có tình cảm mặm nồng, nghe thật buồn cười, cũng chỉ có tên Hồng Hải Cương ngu ngốc này mới nói ra miệng như thế.
Tuy tiếng mắng không ngừng, nhưng Hạ Tình Hãn vẫn theo ý của cậu đem ổ cứng bỏ lại trên bàn máy tính.
Hồng Hải Cương hít một hơi thở lớn, lập tức báo cáo tình hình chiến đấu của cả một ngày hôm qua —
“ thầy, em ngày hôm qua dùng hành trình biểu kia, thật sự rất có hiệu quả, đến buổi tối, chúng ta đi khách sạn năm sao kia, nơi đó bố trí hoa lệ, thật khá, tiểu Huệ cũng thât là cao hứng ….”
Nghe có chỗ không đúng lắm, làm cho Hạ Tình Hãn rống giận đánh gãy lời của cậu: “chúng ta? Tiểu Huệ cũng thật cao hứng là có ý gì ?”
“ ý là tiểu Huệ cũng thật cao hứng.” Hồng Hải Cương giải thích cũng như không giải thích.
“ Đứa ngốc, tiền này vốn là của cậu, có gì không thể? Cậu thích mua loại máy tính cao cấp, thì mua loại cao cấp đi.”
Lời nói của Hạ Tình Hãn làm cho Hồng Hải Cương thiếu chút nữa hoan hô ra miệng.
Cúp điện thoại, mắt Hạ Tình Hãn nổi lên một tầng mị thái, đôi mị thái đó bị người ta cho là ánh mắt khôn khéo, lúc này lại toát ra một tia âm hiểm.
※ ※ ※
Đợi đến khi hai người bọn họ cùng nhau đem máy tính về nhà, trong phòng đã bị thái dương chiếu nóng muốn chết.
Mà khiêng máy tính vào nhà đương nhiên đều là Hồng Hải Cương làm, Hạ Tình Hãn chỉ giả bộ làm, tên thối nát này nghĩ rằng anh vẫn sẽ tiếp tục trả giá tinh lực quý giá trên người của cậu nữa sao.
“Nóng quá…” Hồng Hải Cương đầu đầy mồ hôi. Cậu mở máy lạnh, lại phát hiện máy lạnh không hoạt động.
Hạ Tình Hãn giả vờ xem xét máy lạnh, khoé mắt thì ngắm nhìn bộ dáng bị cảm nắng của Hồng Hải Cương, trong lòng vui vẻ khôn cùng.
“ Máy lạnh dường như bị hư, để anh gọi điện thoại kêu người công ty đồ điện đến sửa.”
{Muốn gọi người đến sửa sao? Ngươi chậm rãi chờ đi, đợi cho ngươi chết, ta cũng sẽ không gọi người đến sửa.}
“Được.”
Mọi công việc nhà đều do Hạ Tình Hãn giải quyết, cho nên Hồng Hải Cương không chút nào nghi ngờ, chỉ lo bắt đầu lắp ráp máy tính; phòng ở quá nóng, lại còn nhỏ hẹp, không bao lâu cậu đã nóng đến đầu choáng mắt hoa.
Hạ Tình Hãn vội vàng đưa lên một ly nước trái cây mát lạnh, “ A Cương, quá nóng, trước uống một ly nước trái cây giải nhiệt đi.”
Ánh mắt Hồng Hải Cương toả sáng, tiếp nhận ly nước trái cây, “ cám ơn thầy.”
“Không cần cám ơn, chút xíu này có gì mà cám ơn.” Hạ Tình Hãn lộ ra tươi cười.
Chỗ nước đó đều cho thêm một ít nguyên liệu — nước giặt khăn lau, gàu trên đầu, nếu không phải cứt chó rất thối, cậu sẽ phát hiện được, không thì anh cũng đã sớm cho vào.
“Uống ngon không?” Hạ Tình Hãn vẻ mặt ôn hoà hỏi.
“Uống rất ngon.” Hồng Hải Cương mãnh lực gật đầu.
Tại khí trời nóng như vậy, uống được một ly đồ uống lạnh băng băng, đương nhiên mỹ vị ngon miệng rồi.
Hạ Tình Hãn vui vẻ cười rộ lên, tựa như đang xoa bộ lông của con chó nhỏ, anh xoa lên đầu Hồng Hải Cương, so với anh cao hơn một cái đầu, lộ ra ánh mắt âm hiểm đáng sợ, chỉ tiếc Hồng Hải Cương hoàn toàn không biết mình đang ở hiểm cảnh.
Hạ Tình Hãn chậm rãi đem lời nói dẫn đường đến đề tài chính mình muốn hỏi. “A Cương, sao anh chưa từng thấy qua tiểu Huệ, cậu như thế nào không cho anh gặp cô ta?”
Hồng Hải Cương gật đầu, “Thời gian thầy tới toàn không đúng dịp, cô ta vừa đi, thầy mới đến; em mỗi lần đưa cô ta xuống nhà trọ, cô ta đi rồi, thầy mới lại đây.”
Hạ Tình Hãn sửng sốt, anh vốn tưởng rằng là do cậu ôn nhu săn sóc nên mới ở dưới lầu chờ anh, nguyên lại là bởi vì cậu đưa người đàn bà kia về, thuận tiện ở cửa thang lầu chờ anh.
Hạ Tình Hãn nắm chặt nắm tay, cố kiềm chế chính mình ‘tiểu không dằn lòng sẽ loạn đại mưu’, mấy tháng tới đây anh sẽ làm cho tên hỗn đản Hồng Hải Cương trả giá thảm thống đại giới, tưởng tượng như vậy, anh mới nhịn xuống được lửa giận đang nổi lên như bão táp trong lòng.
Mấy tháng này, anh vẫn như trước đây, thường xuyên lui tới mang đồ ăn, đồ uống cấp cho Hồng Hải Cương, duy nhất không giống là ở đồ ăn, đồ uống anh đều cho thêm thuốc xổ, hơn nữa máy lạnh không sửa, quần áo không giặt.
Hồng Hải Cương trì độn, không phát giác được hành động trả thù của anh, chỉ cần anh mang gì đó đến, cậu đều ăn hết không chừa một chút, chính là mỗi lần ăn xong đều chạy vào WC, nhưng cậu vẫn chưa từng hoài nghi qua đồ ăn có vấn đề.
Nhìn Hồng Hải Cương càng ngày càng gầy, Hạ Tình Hãn trong lòng mặc dù có điểm luyến tiếc, rồi lại hận chết cậu đối với anh sở tác sở vi, thẳng đến khi Hồng Hải Cương bị bệnh phải nhập viện, Hạ Tình Hãn mới ý thức được chính mình dường như làm hơi quá tay.