Xuất Hiệp Sắc Nam

Chương 4 :

Ngày đăng: 09:36 18/04/20


Phòng cấp cứu ──



Hạ Tình Hãn hai mắt đỏ bừng, Hồng Hải Cương còn an ủi anh đừng lo lắng, một chút cũng không có nhận thấy được Hạ Tình Hãn làm chuyện xấu đối với cậu.



“Thầy, em không sao, nhất định là bởi vì gần đây công việc nhiều quá nên mệt mỏi mới có thể té xỉu.”



{Không phải thế, là bởi vì anh cố ý cho thuốc xổ vào thức ăn của cậu, cho dù thân thể cậu có khoẻ mạnh thế nào cũng không thể thừa nhận suốt ngày tiêu chảy.}



Nguyên bản hành động trả thù Hồng Hải Cương là đúng nghĩa, nhưng khi thấy bộ dáng gầy đến không nhận ra của cậu, Hạ Tình Hãn thiếu chút nữa muốn đâm chết chính mình.



Bác sĩ đem y phục của cậu mở ra, Hồng Hải Cương gầy đến xương cốt đều hiển thị rõ ràng, toàn bộ sắc mặt xanh trắng khó coi, lương tâm Hạ Tình Hãn vô cùng tự trách, anh ôm mặt khóc lên.



Hồng Hải Cương cầm tay anh, không ngừng an ủi anh, nói mình không có việc gì; ánh mắt tín nhiệm của cậu làm cho đôi môi Hạ Tình Hãn run rẩy, anh vẫn biết Hồng Hải Cương luôn tin tưởng anh, nếu không cậu đã không đem cơm ăn hết để bị tiêu chảy không ngừng.



“thầy, thầy đừng khóc a….”



Thấy anh rơi lệ không ngừng, Hồng Hải Cương nhịn không được kích động, muốn nhổ kim tiêm truyền dịch ra, cứng rắn chống chọi, nói mình tốt lắm, không có nghiệm trọng như Hạ Tình Hãn tưởng tượng.



Dưới sự tính nhiệm cùng tri kỷ thiện lương này của cậu, rốt cuộc Hạ Tình Hãn không có biện pháp hận cậu.



“ Cậu không nên cử động. cậu có đem di động theo không? Muốn hay không kêu tiểu Huệ tới thăm cậu ?”



Anh chỉ nghe qua cái tên tiểu Huệ, chưa từng thấy cô ta, thứ nhất là bởi vì nội tâm của anh phản kháng, thứ hai cũng bởi vì thời gian không trùng hợp; nhất là khi vẻ mặt Hồng Hải Cương nhắc tới tiểu Huệ, đôi khi sẽ làm anh âm thầm cắn răng, hôm nay là lần đầu tiên anh thừa nhận sự tồn tại của tiểu Huệ.



Anh giúp Hồng Hải Cương gọi điện thoại cho tiểu Huệ, không bao lâu sau, một cô nữ sinh xuất hiện. Cô ta với mái tóc dài, ánh mắt sáng lấp lánh, nước da trắng nõn, lời nói dịu dàng, phi thường đáng yêu.



Hồng Hải Cương vừa thấy cô ta, cả người lập tức thần thái bay cao, làm cho Hạ Tình Hãn càng thêm hiểu được chính mình không hề có hy vọng, bởi vì Hồng Hải Cương chưa từng dùng loại ánh mắt này nhìn anh.



Tình cảm mười năm mà anh đặt trên người Hồng Hải Cương vào giờ khắc này đành phải chấp nhận buông tha cho.



Lúc trước anh không chịu gặp cô ta, có lẽ anh biết rằng sẽ chứng kiến những tình cảnh làm anh càng thương tâm hơn.



Hạ Tình Hãn chậm rãi tiêu sái rời khỏi phòng cấp cứu, dành lại không gian cho tiểu Huệ cùng Hồng Hải Cương.



Anh chạy đến WC khóc một chút, biết đã đến lúc anh nên buông tay.



※ ※ ※



Nhìn những hủ kem dưỡng trên bàn, Hạ Tình Hãn bỏ hết vào một gói to, kỳ thật trong lòng anh hiểu được từ sau khi Hồng Hải Cương kết giao với tiểu Huệ, đã không còn cùng anh cầu hoan, những hủ kem dưỡng giữ hương toàn thân, mặt nạ làm trắng da, anh không bao giờ … cần dùng nữa.



“Quên đi, thế này cũng tốt, mỗi tháng sẽ tiết kiệm được một khoảng chi tiêu.”




[Được, thầy, vậy chúng ta khi đó gặp lại.]



Câu cuối cùng của Hồng Hải Cương nói ra một cách cẩu thả nhưng lại để cho trong lòng Hạ Tình Hãn một nỗi hoài niệm vô hạn.



Sau khi cúp điện thoại, Ngũ Xương Liên dùng biểu tình tò mò nhìn anh, ánh mắt không biết là có ý gì, làm cho anh khó chịu nói: “Anh làm gì mà nhìn tôi như vậy?”



“tiểu Tình, biểu tình của anh luôn luôn thực hung dữ, nhưng vừa rồi, lúc anh nói chuyện điện thoại rất ôn nhu a, người gọi đến là bạn gái của anh sao ?”



“Anh bệnh thần kinh a, là học sinh do tôi dạy trước kia.”



Hạ Tình Hãn mặc kệ anh ta, đem con dấu đóng vào, đem tờ giấy giao lại cho Ngũ Xương Liên, không kiên nhẫn nói: “Không cần phiền tôi, hôm nay tôi muốn về nhà sớm, không nghĩ sẽ tăng ca.”



Ngũ Xương Liên cầm lấy tờ giấy, lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh một chút rồi mới rời đi.



Mà lúc này trong lòng Hạ Tình Hãn lại hưng phấn không thôi, tuy rằng biết rõ chính mình cùng Hồng Hải Cương căn bản là không nên gặp lại, nhưng chỉ cần nghe được thanh âm của Hồng Hải Cương gọi anh, trong lòng anh liền nổi lên một trận tê dại.



Anh thật sự rất… nhớ cậu.



Anh vẫn tự nói với mình: không được phép tái đến nhà của Hồng Hải Cương, không được phép tái suy nghĩ về cậu, liên tiếp không được phép này, chính là tự tra tấn chính mình mà thôi.



“Phải trước giờ tan tầm giải quyết hết tất cả công việc mới tốt, nhất định phải nhanh lên một chút.” Anh thì thào tự nói.



Hạ Tình Hãn ngồi ở trước bàn làm việc, lấy động tác siêu nhanh nhất làm việc không ngừng, nguyên bản công việc là phải tăng ca, nhưng trước hạ ban đều đã được làm xong.



Anh cưỡi xe đến quán cơm phụ cận, ăn qua loa tuỳ tiện vài miếng, rồi liền cưỡi xe về nhà, chờ đợi Hồng Hải Cương đến.



Ước chừng bảy giờ, ngoài cửa có tiếng chuông vang lên, anh vui sướng từ trên sô pha nhảy dựng lên.



Anh kiểm tra lại quần áo trên người cho chỉnh tề, rồi mới kiềm chế hưng phấn ra mở cửa, bóng dáng Hồng Hải Cương bao phủ ở trên con người anh, trước kia chuyện lơ lỏng như vậy rất bình thường, nhưng hiện tại lại làm cho anh lưu luyến không thôi.



“A Cương…” thanh âm của Hạ Tình Hãn bởi vì kích động mà có chút rung động.



Cậu thoạt nhìn vẫn đẹp trai như trước kia, hoặc là lâu lắm không thấy được cậu, nên Hạ Tình Hãn chỉ cảm thấy cậu càng đẹp trai hơn, làm cho tim của anh đập liên hồi như nai con chạy loạn.



“Thầy…” Hồng Hải Cương mang theo mỉm cười.



“Thầy vẫn khoẻ chứ.” Tiểu Huệ theo phía sau Hồng Hải Cương ló mặt ra.



Tâm tình hưng phấn của Hạ Tình Hãn bỗng nhiên rơi chậm dần chậm dần xuống, anh lập tức từ trong đám mây mơ mộng quay lại thế giới hiện thực, một hiện thực tàn khốc.