Xuất Sao

Chương 16 :

Ngày đăng: 14:34 18/04/20


Lộ kiến bất bình (6) – Thiên Diện Hồ Tịch Đình Vân là bằng hữu của ta.



Tịch Đình Vân vào nhà, đèn trong nhà bếp đang sáng.



Hoắc Quyết đang ngồi chồm hổm trước bếp nhóm lửa, thành quả không tốt lắm.



Tịch Đình Vân nhận lấy thanh củi hắn đưa qua, hai ba cái đã nổi được lửa nấu nước.



Hoắc Quyết đứng sau lưng nhìn y bận rộn, nhẹ giọng nói: “Những lời cô ta nói đều là sự thật.”



Tịch Đình Vân đậy nắp nồi lên.



“Ngươi xuất hiện ở Bình Tiêu Thành, Họa Cơ xuất hiện ở Nam Cương, đều cùng một lúc.”



“Lúc đầu vốn định chứng minh Họa Cơ không phải là do tôi cải trang, không ngờ muốn giấu lại càng lòi đuôi ra.” Tịch Đình Vân thở dài nói.



“Sau đó Võ Nữ Tử xuất hiện, chết thảm cùng với Họa Cơ trên hoa thuyền.” Hoắc Quyết nói xong, nhìn Tịch Đình Vân không chớp mắt.



Tịch Đình Vân lúc đầu là ngạc nhiên, sau đó như hiểu ra, cười khổ nói: “Nếu như vương gia không phải hung thủ, vậy tất nhiên sẽ nghi ngờ tôi rồi.”



Hoắc Quyết lại không hề phủ nhận, “Võ Nữ Tử chết thảm trên lãnh địa Nam Cương, ta thân là Nam Cương vương không có lời nào để giải thích. Thiên Cơ phủ nếu như lấy đấy làm cớ gây khó dễ, ta sẽ vô cùng bị động.”



Tịch Đình Vân theo mạch suy nghĩ của hắn, gật đầu, nói: “Không sai, đặc biệt là trước đó vương gia và Võ Nữ Tử còn phát sinh xung đột nho nhỏ.”



Hoắc Quyết nói: “Sau đó, Dương tổng quản nhận được tin tức về Tiểu Thiên phủ.”



“Vào lúc như thế nhận được tin tức kiểu này, rõ ràng không phải một cái bẫy thì cũng là mồi câu.” Vẻ mặt của Tịch Đình Vân càng lúc càng khổ sở, chân chính là một sai lầm, tất cả mọi tính toán đều sai lầm.



Hoắc Quyết nói: “Dương tổng quản điều tra Trương Viễn, phát hiện đích thực có người như vậy.”



Tịch Đình Vân ôm trán thở dài nói: “Tất nhiên tôi bị bại lộ ngay từ lúc đó rồi.” Thiên hạ này, có thể cải trang giống y hệt một người tồn tại thật trên đời, ai cũng sẽ nghĩ ngay đến Thiên Diện Hồ.



“Ta mang theo ngươi ở bên cạnh, một là để chứng minh mình trong sạch, hai là để tránh những khiêu khích gây chia rẽ.”



Hoắc Quyết nói chuyện từ trước đến nay đều rất ngắn gọn súc tích, chưa từng giải thích dài dòng. Tịch Đình Vân biết lúc này hắn bày tỏ, là sợ những lời của Tế Yêu công chúa làm lung lay mối quan hệ mỏng manh mà hài hòa giữa hai người.



“Ta nhờ ngươi cùng ta dịch dung thành vợ chồng, đích thực là muốn nói cho kẻ khác biết rằng, Thiên Diện Hồ là bằng hữu của ta.” Hoắc Quyết dường như sợ y mất lòng tin đối với tay nghề dịch dung của mình, giải thích: “Thuật dịch dung của ngươi dù có kỳ diệu đến thế nào, cũng không thể ngăn được ta ám thị cho kẻ khác biết thân phận của mình.”



Tịch Đình Vân đáng tiếc nói: “Tôi biết.”



Hoắc Quyết trầm mặc một lúc mới hỏi: “Ngươi không trách ta?”
Tế Yêu công chúa đi đến đằng sau Oa Chủy, vươn ngón tay nhè nhẹ chọc vào gáy hắn.



Oa Chủy không hiểu gì quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của nàng ta lóe lên một cái.



“Ta muốn ăn lưỡi trâu, ngươi có mời không?”



“Mời.”



“Vậy còn không đi?” Tế Yêu công chúa nắm lấy cánh tay của hắn kéo đi, Oa Chủy lập tức đuổi theo.



Tà Nhãn há hốc miệng, cuối thở dài một cái, tiếp tục cúi đầu ăn mì.



Tịch Đình Vân hiếu kỳ hỏi: “Huynh không đuổi theo sao?”



“Bình Chủ lệnh cho tôi canh giữ tiệm.”



Tịch Đình Vân nói: “Có lời vừa rồi của huynh, sẽ chẳng còn ai dám phá tiệm nữa đâu.”



Lời của y vừa dứt, liền thấy một tảng đá từ trên trời rơi xuống, khiến cho bếp lò của tiệm mì tan tác.



Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết trong nháy mắt đã trốn ra ngoài tiệm mì, những người khách khác đều lũ lượt rời đi, chỉ còn Tà Nhãn vẫn ngồi ở chỗ cũ, chậm rãi ăn mì, ngay cả nước sôi từ nồi bắn lên người cũng như không thấy gì.



“Ha ha ha…”



Một tràng cười như tiếng chuông bạc vang lên.



Tế Yêu công chúa đứng trên đường, tay phải túm lấy thanh niên mặc cẩm y, ánh mắt nhìn về phía Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết đầy vẻ khiêu khích.



Thanh niên cẩm y ngáp một cái, nói: “Xin lỗi, trượt tay.”



Oa Chủy phẫn nộ nhìn trừng trừng về phía thanh niên cẩm y nói: “Buông, nàng, ra!”



Thanh niên cẩm y cười hi hi nói: “Không buông không buông, ta không buông đấy.”



“Ngươi…”



“Tiểu đệ!” Thấy Oa Chủy định động thủ, Tà Nhãn liền ngăn lại.



Tà Nhãn đứng dậy, cung tay về phía thanh niên cẩm y, nói: “Thủ lĩnh đại nhân đại giá quang lâm, thứ cho chúng tôi đã không đón tiếp từ xa.”