Xuất Sao
Chương 17 :
Ngày đăng: 14:34 18/04/20
Lộ kiến bất bình (7) – Chúng tôi có thể mang gà về không?
Thanh niên cẩm y cười nói: “Thật ngại quá, thủ hạ định mang ghế đến cho ta ngồi, ai ngờ trượt tay. Để thể hiện sự hối lỗi, ta sẽ đặt một bàn tiệc ở Vọng Nguyệt lâu mời các vị.”
Tà Nhãn nói: “Thủ lĩnh đại nhân quả thật chuẩn bị rất chu toàn.”
Thanh niên cẩm y mặt không đổi sắc nói: “Người đi trên đường lớn, nào có thể không trượt tay chứ. Chuẩn bị chu toàn một chút lúc nào cũng tốt hơn. Ngươi chắc sẽ nể mặt ta chứ?”
Tế Yêu công chúa hờn dỗi nói: “Kiếm hai tên mắt lệch miệng méo thế này đi, thật là làm hỏng cả cảnh quan.”
Thanh niên cẩm y gật đầu, nói: “Công chúa có thể không đi.”
Bàn tay Tế Yêu công chúa đang túm lấy hắn ta khẽ dùng lực, ngón tay chọc chọc vào eo hắn, “Chẳng lẽ ngươi không lưu luyến ta chút nào sao?”
Thanh niên cẩm y cúi thấp đầu, chăm chú nhìn nàng ta một cái, cười nói: “Có chứ.”
Tế Yêu công chúa chợt cảm thấy một trận hàn ý. Thanh niên đang cười, thế nhưng nụ cười của hắn không đến đáy mắt, thậm chí nàng cảm thấy hắn nhìn mình lại giống như đang nhìn một miếng thịt, một miếng thịt không khác gì miếng thịt gà thịt cá đặt trên thớt.
Đợi đến lúc nàng hoàn hồn, người đã đến trước cửa Vọng Nguyệt lâu, hai bên còn có Tà Nhãn Oa Chủy, còn có vợ chồng ông chủ tiệm mì.
“Tại sao bọn họ cũng ở đây?” Tế Yêu công chúa hỏi.
Thanh niên cẩm y mỉm cười nói: “Bởi vì ta phá hỏng tiệm mì của họ.”
Tế Yêu công chúa nhón gót, gác cằm lên vai hắn, “Từ trước đến nay ta chưa từng biết là Nhan Sơ Nhất lại là người hiểu đạo lý đến thế đâu đấy.”
Nhan Sơ Nhất nói: “Xem ra công chúa vẫn chưa hiểu hết ta rồi.”
“Ô? Chưa hiểu ở chỗ nào?” Tay của nàng ta vươn vào trong vạt áo của Nhan Sơ Nhất, nhè nhẹ nhéo ngực hắn.
Hai người coi như chỗ không người đi vào đại sảnh của tửu lâu, cửa tửu lâu đóng lại, đại sảnh tối lại.
Tế Yêu công chúa nghi hoặc hỏi: “Tại sao phải đóng cửa?”
Nhan Sơ Nhất đáp: “Để tiện giết người.”
Trong mắt Tế Yêu công chúa lóe lên vẻ vui mừng, “Ngươi thật là xấu xa, ta còn tưởng ngươi thật sự muốn mời bọn họ uống rượu chứ.”
Hoắc Quyết nói: “Trước tiên nhìn xem màu sắc của hắn thế nào đã.”
Tịch Đình Vân hoang mang gật đầu, nói: “Tướng công nói đúng.”
Hai người lại thực sự đứng ở bên bàn Bình Chủ đánh giá màu sắc của thức ăn.
Bình Chủ: “……” Đây không phải là lần đầu tiên hắn bị người khác đem ra so sánh, nhưng lại là lần đầu tiên căng thẳng và bối rối như thế này.
Hoắc Quyết nói: “Không có gì khác nhau cả.”
Tịch Đình Vân nói: “Làm sau, tươi mới hơn trên lâu.”
“Không hẳn.” Nhan Sơ Nhất cười tủm tỉm, đi xuống. “Những món ăn này được làm cùng với thức ăn ở trên kia, chỉ là làm nhiều quá, thừa ra, ông chủ định để lại cho mình, không ngờ, lại lọt vào mắt xanh của Bình Chủ đại nhân.”
Bình Chủ nói: “Nếu nói như vậy, ta là được lây hào quang của ngươi rồi.”
Nhan Sơ Nhất nói: “Ngươi muốn đổi như thế nào?”
Bình Chủ hỏi: “Ngươi muốn ta đổi như thế nào?”
“Không bằng…” Nhan Sơ Nhất thong thả nói: “Lưỡng thanh?” (Hoàn thành việc buôn bán, thuê mướn)
Bình Chủ ha ha cười, ngay sau đó sầm mặt lại, nói: “Nằm mơ.”
Cửa có một người đi vào, quỳ một chân xuống, nói: “Na Phi Long đến rồi.”
Bình Chủ hạ đũa xuống, “Xem ra không ăn cơm được rồi.”
Nhan Sơ Nhất nói: “Không, nên là, lại có thêm một bữa cơm có thể ăn rồi.”
Nam Cương vốn không phải lãnh thổ Trang Triều, nó chỉ là sáu tiểu quốc dựa vào tiền triều, đại đế khai quốc Trang Triều hận bọn họ xuất chiến thay tiền triều, do vậy mới phái đại tướng khai quốc đến chinh phạt. Đại tướng khai quốc không phụ sự sai sử, rất nhanh chóng đánh cho sáu bộ chiếm lĩnh Nam Cương lúc đó tan tác. Đại đế sợ đại tướng công cao hơn chủ, lại phái võ tướng đến phân chia công lao, khiến cho đại tướng rất bất mãn, một bên tìm lý do giết chết võ tướng đến phân chia công lao, vừa thả thủ lĩnh sáu bộ đi, lấy cớ khó trấn áp sáu bộ, thủ vệ biên cương, kỳ thực là nắm giữ binh mã, tự phong mình thành vương.
Đại đế trong lòng hận vô cùng, nếu như không có thủ hạ, không có tướng lĩnh cùng ngài gánh vác, chỉ sợ lúc thiên hạ mới lập lên, hàng trăm việc đang chờ chấn hưng, thực sự không thể lại nổi can qua, chỉ có thể chịu đựng cục tức này, phong hắn làm Nam Cương vương.
Từ đó trở đi, Nam Cương vương đời này qua đời khác canh giữ Nam Cương. Tuy là vương thần, nhưng quan hệ với triều đình hết sức mỏng manh.