Xuất Sao
Chương 36 :
Ngày đăng: 14:34 18/04/20
Ba lan bất kinh (6) – Mọi chuyện.
Hoắc Quyết nói: “Nhân khẩu mất tích nên báo với quan phủ tại địa phương.”
Người mặc đồ đen tức giận nói: “Quan phủ địa phương chỉ biết làm việc một cách miễn cưỡng!”
Hoắc Quyết nói: “Thì gửi cáo trạng lên quan phủ trên một cấp.”
“Ngài không phải là quan phủ trên một cấp sao?”
Hắn trên hẳn mấy cấp ấy chứ. Hoắc Quyết cũng cảm thấy thảo luận về chế độ quan tước Nam Cương với một người ngoại tộc rất vô vị, hỏi: “Cáo trạng đâu?”
Người mặc đồ đen ngây ra: “Hơ……”
Hoắc Quyết phất tay đi vào trong xe.
Người mặc đồ đen thấy hắn muốn đi, vội lên trước mấy bước, cản xe ngựa lại, “Tôi sẽ lập tức viết cáo trạng, xin Nam Cương vương nhất định giúp đỡ tìm công chúa trở về!”
Sự xuất hiện và biến mất của công chúa Tế Yêu, Dương Vũ Hi biết rất rõ ràng. Cô ta vì sao xuất hiện và biến mất, ông cũng nắm được phần nào. Một mỹ nhân công chúa hoạt sắc sinh hương của dị quốc tất nhiên không thể nào vô duyên vô cớ chạy đến Nam Cương ngắm cảnh, vấn đề là kẻ đứng đằng sau sai khiến là ai.
Có điều trước khi sự việc trở nên rõ ràng, vẫn cần phải để ý đến thể diện của hai nước. Ông nói: “Phía trước có thành trấn, chúng ta nghỉ chân một lát rồi nói.”
Người mặc đồ đen luôn miệng nói được.
Dương Vũ Hi trong lòng tính toán đến lúc đó vất người ta lại tại nha môn thị trấn, nha môn nhất định sẽ nghĩ cách đưa người ta đến nơi người ta nên đến.
Trước khi trời chập choạng tối, xe ngựa đã đến thị trấn.
Dương Vũ Hi viết một bức thư, sai người đưa người mặc đồ đen cả người lẫn thư gửi đến nha môn, cho nha môn địa phương đưa người ta đến nha môn chuyên giải quyết sự vụ mất tích xử lý một cách công bằng. Sau khi người mặc đồ đen bị đưa vào đó quả nhiên không quay trở lại nữa. Ông liền vứt việc này ra sau đầu, yên tâm lo liệu việc ăn ở của Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân.
Khách *** tất nhiên là khách *** tốt nhất, đầu bếp tất nhiên là đầu bếp tốt nhất.
Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân đi suốt mấy ngày liền, thức ăn không phải là lương khô, mà là không ăn gì cả, khó lắm mới được ăn một bát cơm nóng, ai cũng đều ăn rất ngon miệng.
Ăn cơm xong, Tịch Đình Vân đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài đi dạo một lát.”
Hoắc Quyết lặng lẽ gõ bát.
Tịch Đình Vân nói: “Một chút sẽ quay lại ngay.”
Hoắc Quyết nói: “Ta cũng ra ngoài.”
Tịch Đình Vân nhìn chăm chăm vào búi tóc trên đỉnh đầu hắn.
Hoắc Quyết ngẩng đầu, búi tóc nghiêng về sau, như một ngọn tháp nghiêng đổ.
Tịch Đình Vân nhìn búi tóc quá mức chuyên chú, vô thức muốn vươn tay ra.
Hoắc Quyết nghi hoặc nhìn bàn tay huơ về phía đầu mình của y.
Tay của Tịch Đình Vân giơ đến nửa chừng mới chú ý đến điểm quái dị của mình, phản ứng thật nhanh xoa xoa tóc của hắn, cười gượng nói: “Tóc bị rối rồi.”
Ánh mắt của Hoắc Quyết nhu hòa trở lại, đứng dậy nói: “Đi.”
Một con sông chảy xuyên qua thị trấn.
Tịch Đình Vân nói: “Công phu này phải luyện mất bao lâu?”
“Ba tháng.”
“Ta biết rồi.” Tịch Đình Vân gật gật đầu, khom người đi ra ngoài.
Văn Tư Tư nói: “Thế ý là sao?”
Tịch Đình Vân chợt dừng bước chân, quay đầu nói: “Có nghĩa là, đến cuối cùng trước ba tháng, ta nhất định sẽ mang Hoắc Quyết hoặc Hạ Cô Phong hồi kinh.”
Văn Tư Tư cười khổ nói: “Phủ chủ nhất định sẽ biết là tin tức do ta để lộ ra.”
“Yên tâm. Ta bảo đảm huynh nhất định có thể cáo lão hồi hương khỏi Thiên Cơ phủ.”
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Tịch Đình Vân đi đến đầu thuyền, bất ngờ lại quay trở lại, “Thiên Cơ phủ và Nam Cương có quan hệ gì?”
Văn Tư Tư hỏi: “Huynh là chỉ……”
“Lục bộ.”
Văn Tư Tư ngẫm nghĩ một lát, nói: “Nam Cương là mối lo trong lòng hoàng thượng, lôi kéo thế lực lục bộ là điều tất nhiên. Quan hệ giữa lục bộ và triều đình, có thể nói là mỗi bên đều nhận được điều mình cần. Như hôm nay chúng ta có việc cần nhờ đến Hoắc Quyết, bên phía triều đình, ta sẽ không để bọn họ khinh cử vọng động.”
Tịch Đình Vân nói: “Nếu như đến thời hạn đã định mà Hoắc Quyết không thể giao hung thủ ra thì sao?”
“Vậy tốt nhất, chúng ta nên có điều kiện trao đổi đàm phán.”
Nhớ đến dũng sĩ Vũ Nhiên uy hiếp Hoắc Quyết nhưng lại bị phản khách vi chủ, Tịch Đình Vân lại không thể lạc quan như hắn.
Văn Tư Tư thấy y lại muốn đi, nhịn không được oán trách: “Khó khăn lắm mới gặp được nhau, huynh nhẫn tâm ra đi vội vàng thế sao?”
“Hôm khác lại gặp.”
“Cũng được.” Đột nhiên Văn Tư Tư nhớ đến điều gì, nói với bóng lưng của y, “Ta nghe nói huynh từng dịch dung thành ta phải không?”
Tịch Đình Vân sững người, quay đầu nói: “Đúng vậy.”
“Cảm giác thế nào?”
Khóe miệng Tịch Đình Vân giương lên, vừa bước lên bờ vừa nói: “Không muốn soi gương lắm.”
“…….”
Về đến khách ***, Hoắc Quyết và Dương Vũ Hi đã đi rồi, chỉ để lại một thị vệ. Thị vệ giữ hai con ngựa, giải thích nói: “Vương gia có việc phải đi trước, công tử xin hãy đi theo tôi.”
Tịch Đình Vân hỏi: “Bọn họ đi đâu?”
Thị vệ rõ ràng đã được dặn dò từ trước, cũng không giấu giếm, thành thật trả lời: “Nghênh đón vương phi.”
Đã tìm thấy Nam Cương vương phi rồi sao?
Tịch Đình Vân ngạc nhiên, lập tức nhanh nhẹn lên ngựa, cùng thị vệ phóng ra ngoài thị trấn.