Xuất Sao

Chương 37 :

Ngày đăng: 14:34 18/04/20


Ba lan bất kinh (7) – Không còn ai thương ta nữa rồi.



Sông ngoằn ngoèo uốn khúc, không lượn vào núi sâu. Tịch Đình Vân và thị vệ cưỡi ngựa đi men theo con sông một đoạn dài, mới rẽ vào trong núi. Nam Cương cây cỏ rậm rạp, cây cối cao to, cành lá um tùm, giữa ban ngày còn u ám nữa là ban đêm.



May là Tịch Đình Vân và thị vệ xuống ngựa đi bộ không lâu, bóng tối trên đỉnh đầu liền tan biến, ánh sáng ban mai mờ nhạt, như những thước dài trong suốt từ trên trời cắm xuống. Chim sẻ bay lên, khu rừng u ám cuối cùng cũng có một chút sức sống.



Tịch Đình Vân lại lên ngựa, đang định nhanh chóng lên đường, liền nghe thấy phía trước truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp, không lâu sau, liền nhìn thấy một bóng người màu xám, đầu đội nón nằm rạp trên ngựa, cúi đầu cưỡi ngựa.



Tâm tư y hơi động, dẫn ngựa chặn trên đường đối phương nhất định đi qua, đợi đối phương lại gần mới khum tay nói: “Vị huynh đài này xin hãy dừng bước.”



“Tránh ra!” Đối phương ngẩng đầu. Dưới nón, trong mắt hung quang sáng quắc.



Thị vệ đứng bên Tịch Đình Vân nghe thấy thế liền rút đao chém về phía đối phương.



Tịch Đình Vân: “……” Xem ra dưới ảnh hưởng tự nêu gương của Hoắc Quyết, đám thuộc hạ đều học rất tốt cái khoản tiên hạ thủ vi cường của hắn.



Đối phương không hề sợ hãi, hoảng loạn, giơ tay trái lên, ngón tay linh hoạt lướt qua lưỡi đao của thị vệ, cực nhanh chóng nắm lấy cán đao, dùng lực lái đi hướng khác, lưỡi đao lập tức dựng lên! Cùng lúc đó, ngựa của hắn đã xông về phía trước ngựa của Tịch Đình Vân, hai con ngựa bốn mắt nhìn nhau, ngựa của đối phương sợ hãi mà nhảy lên, hí dài không dứt.



Bàn tay nắm lấy cán đao của đối phương không thể không thu về, giữ chặt dây cương.



Tịch Đình Vân ngăn thị vệ tiếp tục tấn công, mỉm cười nói: “Tôi chỉ muốn hỏi đường một chút mà thôi.”



Đối phương ghìm ngựa lại, quét mắt qua khuôn mặt của hai người một cái, đè thấp giọng hỏi: “Đi đâu?”



Tịch Đình Vân nói: “Không biết nơi này là nơi nào?”



Đối phương đáp: “Khu rừng cách trấn Quảng Văn hai dặm về phía tây.”



Tịch Đình Vân hỏi: “Trấn Quảng Văn đi thế nào?”



Đối phương sốt cả ruột chỉ về phía đông.



Tịch Đình Vân hỏi: “Huynh đài định đi đâu?”



Đối phương cảnh giác nhìn y.



Tịch Đình Vân vô tội cười nói: “Tôi và gia nhân đều không giỏi tìm đường, tôi nghĩ, nếu như huynh đài không vội lên đường,” y lấy ra trong ngực một nén bạc, “có thể dẫn đường cho chúng tôi một lúc hay không?”



Đối phương nói: “Ta rất vội!”



Tịch Đình Vân lại móc ra một nén nữa. Cái cách dùng tiền mua chuộc người này y học được từ thuộc hạ của Bình Chủ mà.



Đối phương vô cùng bực mình, chỉ thiếu nước hét lên câu ông mày không thiếu tiền!




Tịch Đình Vân lúc này mới phát hiện ra Huống Chiếu ngồi giữa đám thị vệ, trong tay còn dìu một người phụ nữ. Người phụ nữ dung mạo đoan trang, ăn mặc sang trọng, hơn nữa mười ngón tay dài mảnh trắng bóc, được chăm sóc không khác gì tay thiếu nữ, có thể thấy xuất thân cao quý, chỉ là trán và má có không ít vết trầy xước, mái tóc hơi tán loạn, dường như đã phải chịu khổ sở. Có điều đó đều là quá khứ. Lúc này, nàng nhắm hai mắt nằm trong vòng tay của Huống Chiếu, thần tình an tường.



Nhìn khu rừng như trong luyện ngục, lại nhìn người phụ nữ, Tịch Đình Vân loáng thoáng có thể đoán được nguyên nhân Hoắc Quyết mất khống chế.



Quả nhiên, Dương Vũ Hi vừa nhìn thấy người phụ nữ, sắc mặt lập tức thay đổi, hét lên: “Vương phi!”



Người phụ nữ yên lặng nằm, không chút động đậy.



Huống Chiếu bi thương nói: “Huống Chiếu ta thề, ngày nào còn sống trên cõi đời này nhất định sẽ tự tay giết chết Na Phi Long!”



Choang một tiếng, trường thương của Hoắc Quyết đâm vào một chiếc hòm gỗ, hòm gỗ bị đâm phân thành bốn năm mảnh! Hắn bất ngờ xoay người, đi đến trước mặt Huống Chiếu, giơ tay ra ôm vương phi.



Huống Chiếu ôm chặt di thể của người phụ nữ, nói: “Nàng là muội muội của ta, ta muốn đem nàng về Huống gia.”



“Nàng là mẹ ta!” Sắc mặt Hoắc Quyết đen sì.



Huống Chiếu nói: “Ta tin rằng nếu như nàng còn sống, nhất định sẽ không muốn gặp lại cha ngươi.”



Huống Chiếu không chịu buông tay, hai người giằng co không thôi, di thể của vương phi dưới sự xô đẩy của hai bên bất chợt ngã về phía trước, một mảnh gì đó rơi ra trên người nàng, không ngờ là lệnh bài của Hoắc phủ.



Huống Chiếu sợ hãi buông tay.



Hoắc Quyết thuận tay nhét lệnh bài vào ngực, ôm lấy nàng vào lòng, quay đầu bước đi.



“Nàng sinh tiền rất thích trúc, nhất định muốn được yên nghỉ trong rừng trúc…” Lời Huống Chiếu nói chưa dứt, liền thấy Hoắc Quyết đã ôm nàng lên ngựa phi ra khỏi rừng.



Tịch Đình Vân vươn tay nhặt cây trường thương hắn làm rơi trên đất, cũng đi theo sau.



Đám người Dương Vũ Hi tuy rằng cũng đi theo, nhưng cố ý lùi lại một đoạn, không gần không xa đi theo bọn họ.



Sau khi chạy được một đoạn, Hoắc Quyết dứt khoát buông cương, hai tay ôm lấy di thể người phụ nữ, mặc con ngựa đi thong dong. Hắn vốn là một nhân vật mở miệng vô cùng kiêu ngạo, im lặng cũng vô cùng kiêu ngạo, lúc này lại như mất đi linh hồn, cả người cứ ngu ngu ngơ ngơ, ngay cả Tịch Đình Vân thúc ngựa đến bên cạnh hắn cũng không phản ứng.



Tịch Đình Vân nhìn hắn một lúc, nhịn không được mở miệng kêu gọi sự chú ý của hắn, “Bớt đau lòng.”



Cánh tay Hoắc Quyết ôm người phụ nữ thít chặt thêm, lúc lâu sau mới hồi thần, “Không nên như thế. Ngươi biết không, nàng bị nhốt trong hòm, bị ngạt mà chết.” Hắn lẩm bẩm nói: “Bọn chúng coi nàng như hàng hóa, ném qua ném lại… nàng từ trước tới nay chưa từng chịu khổ sở như vậy.”



Tịch Đình Vân dựa vào gần, giơ tay nắm lấy vai hắn.



“Không còn ai thương ta nữa rồi.” Hoắc Quyết hạ thấp mi, một giọt nước mắt từ quầng mắt rơi thẳng xuống, rơi lên vết thương trên trán người phụ nữ.



Tim Tịch Đình Vân bất chợt nhói lên.