Xuất Sao
Chương 49 :
Ngày đăng: 14:35 18/04/20
Kinh cung chi điểu (9) – Tôi đảm bảo lần này tuyệt không buông tay.
Cũng may vào thời khắc quan trọng lực kéo của dây lưng dừng lại, Hoắc Quyết vững vàng đứng trên cây, ngẩng đầu vẫy tay về phía y.
Tịch Đình Vân nhổm nửa người ra ngoài, trong tay vẫn nắm chắc dây lưng, nếu như không phải đầu ngón chân bấu chặt vào rễ cây bên cạnh, chỉ sợ đã lộn nhào xuống đó rồi. Y thấy Hoắc Quyết vẫn bình yên vô sự, khẽ thở phào một hơi, thả dây lưng ra đứng lên.
Hoắc Quyết nghi hoặc nhìn y.
Tịch Đình Vân chỉnh lại y phục, cúi đầu nhìn hắn nói: “Nếu như tôi khó thoát khỏi kiếp này, có thể xin vương gia nể tình chúng ta quen biết, hoàn thành di nguyện của tôi không.”
Sắc mặt của Hoắc Quyết lập tức chảy ra, “Chúng ta đều sẽ không chết!”
“Cái cây này có thể chịu được sức nặng của vương gia, không đồng nghĩa với việc có thể chịu được sức nặng của hai người. Một người sống vẫn hơn hai người chết. Nam Cương không thể thiếu vương gia, xin vương gia hãy bảo trọng vì con dân. Còn tôi…” Y cười cười, phong khinh vân đạm, “Sinh thời, vẫn luôn đóng vai người khác vì người khác, lúc chết nếu như có thể một lần chân chính là chính mình, cũng có thể coi là không uổng một lần sinh ra trên thế gian này rồi.”
Bàn tay của Hoắc Quyết nắm chặt, sắc mặt lại bình tĩnh lại, “Huynh mang theo mặt nạ, sao có thể chân chính là bản thân được?”
Tịch Đình Vân ngây ra, cười nói: “Đúng rồi, cảm ơn vương gia đã nhắc nhở.” Y vừa nói, thực sự lấy ra dụng cụ, mở rộng vạt áo, bắt đầu bôi từ ngực, qua một lúc, liền nhìn thấy y nhẹ nhàng vén lên một lớp da mỏng.
Nếu như là bình thường, Hoắc Quyết nhất định sẽ chăm chăm nhìn không chớp mắt mỗi một động tác của y, kỳ vọng không thôi, thế nhưng lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là làm thế nào để kéo được y xuống.
Mặt nạ đeo quá lâu, dường như dán lên da rất chặt, Tịch Đình Vân dùng thuốc nước bôi một lúc lâu rồi mà mới chỉ dỡ đến cằm, đang định vén lên trên, liền cảm thấy thắt lưng bị thít lấy, cả người bị kéo xuống dưới.
Thi ra Hoắc Quyết nhân cơ hội y tập trung tinh thần, tung thân nhảy lên, dùng dây lưng nhẹ nhàng quấn lấy thắt lưng y, kéo xuống dưới.
Tịch Đình Vân kinh hô một tiếng, hai tay vô thức với lấy bên cạnh, nhưng nhanh chóng đã được một đôi tay ôm vào trong lòng.
Hoắc Quyết ôm chặt lấy y, đặt y lên trên cành cây, ngẩng đầu nhìn ánh lửa đỏ rực trên bầu trời đêm, lạnh giọng nói: “Huynh muốn chết đến vậy sao?”
Tịch Đình Vân vẫn chưa hoàn hồn, ôm lấy hắn, bình phục lại sự sợ hãi khó có thể khống chế dâng lên vào khoảnh khắc rời khỏi mặt đất kia. Bất kể lý trí đã lựa chọn thế nào, cảm xúc của y vẫn là sợ hãi cái chết.
“Đương nhiên không phải.” Y liếm khóe môi khô khốc, xấu hổ ngẩng đầu lên, “Tôi chỉ cho rằng…”
Hoắc Quyết hôn y, tiến công như hồng thủy, dễ dàng phá tan sự kháng cự yếu ớt của Tịch Đình Vân, ra sức thể hiện nỗi bất an và sợ hãi giấu kín trong đáy lòng.
Hoắc Quyết nói: “Đã qua đời lâu rồi.”
Tịch Đình Vân nhìn thạch quan nói: “Chẳng lẽ người đó chính là chủ nhân?”
“Mở ra biết ngay.” Hoắc Quyết thuận tay đẩy một cái, đẩy ra nắp quan tài.
Tịch Đình Vân giật nảy mình, vốn định tiến lên trước ngăn cản, nhưng đi đến gần lại thành ra ngó đầu vào xem.
Hoắc Quyết nói: “Chỉ là một mộ đặt y phục mũ mão thôi.”
Tịch Đình Vân nhìn y phục trong thạch quan nói: “Là một nam tử.”
Hoắc Quyết bất ngờ vươn tay cầm hai cây côn đặt trên y phục lên, đặt gần dưới hỏa chiết tử nhìn kỹ, sau đó đưa một cái trong đó cho Tịch Đình Vân.
Tịch Đình Vân xoay xoay cái côn trong tay, đọc hàng chữ nhỏ viết trên đó, “Bỉ ngã giả, muộn thanh nhất côn? (Khinh thường ta, ăn một gậy) Thật là… trực tiếp.”
Hoắc Quyết nối đầu hai cây côn với nhau, nói: “Đây vốn là một cái côn.”
“Có thể bởi vì côn này quá dài, cho nên mới cắt thành hai đoạn.” Cỗ thạch quan này đã dài hơn thạch quan bình thường hai xích, mà vẫn không thể đặt vừa côn này, có thể thấy côn này dài đến thế nào.
“Bảy năm trước trên giang hồ có một cao thủ dùng côn, cây côn ông ta sử dụng có tên là “Muộn thanh nhất côn”. Dáng người của ông ta cao hơn người bình thường một xích rưỡi, côn cũng dài hơn côn bình thường ba xích. Có điều thành danh trên giang hồ chẳng bao lâu đã mất tích rồi.”
Tịch Đình Vân hỏi: “Chẳng lẽ ông ta bị giam cầm ở đây?”
Hoắc Quyết đặt côn lên mặt đất, cầm quần áo lên, ngón tay chạm vào đáy quan tài, cảm thấy nhấp nhô không bằng phẳng, lập tức lấy hỏa chiết tử chiếu. Chỉ thấy mặt quan tài vốn nên bằng phẳng viết mấy chữ to hơn một nắm tay:
Ai nói côn tử không thể dùng như bút? Ta có thể.
——————-
(1)Hỏa chiết tử: Dụng cụ này được tạo ra bằng cách dùng giấy thô ráp gắn đất cuộn chặt, sau đó đốt lên, thổi tắt, lúc này không còn thấy ngọn lửa nữa nhưng vẫn còn tàn lửa, khi mở nắp ra, tàn lửa tiếp xúc với oxy trong không khí mà cháy.