Xuất Sao
Chương 50 :
Ngày đăng: 14:35 18/04/20
Kinh cung chi điểu (10) – Thế gian này dung mạo có xinh đẹp đến mấy cũng không khiến hắn cảm thấy ưa nhìn bằng khuôn mặt này.
Sự hoạt bát thể hiện trên những con chữ khiến sự lo lắng trong lòng Tịch Đình Vân giảm đi một chút, trong lòng cũng cảm thấy bội phục vị tiền bối này. Không phải người nào sau khi bị nhốt một thời gian dài đều có thể duy trì được tâm tình cởi mở sáng suốt như thế. Y tiếp tục đọc.
Cũng không biết viết nhiều thế này, có ai đọc được hay không. Nếu như thực sự có người đọc được, xem như vận khí của ngươi tốt. Ngọc thể của ông nội ngươi và Na Lý Hoằng tên ngu ngốc đó sẽ hợp táng. Phong thủy nơi đó của hắn tốt, đón ta đến đó, bằng không hừ hừ… không viết được nữa rồi, nhìn lên trần động đi.
Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy trên trần động được khắc dày đặc…
Tiếp theo hừ hừ. Với tội lớn cậy nắp quan tài của nhà ngươi, ta nhất định sẽ chuẩn bị tên nhọn tẩm độc bắn nhà ngươi thành con nhím đen. Không hiểu tại sao lại là màu đen ư? Bởi vì trong động không có lửa… ha ha ha! Được rồi, nói tiếp chuyện chính, ta không biết ngươi may mắn thế nào mà biết được bảo phủ của ông nội nhà ngươi, nhắm trúng đồ gì, thì cứ lấy mà dùng. Dù sao đồ tốt ta mang đi hết rồi. Hai cái cây ở cửa động không di chuyển được, bằng không ông nội ngươi cũng chẳng nỡ để lại. Nếu như ngươi đến đúng lúc, còn có thể thưởng thức trái cây, chua ngọt vừa miệng, còn có thể đỡ đói. Thôi, còn viết tiếp cây côn này sẽ bị mài thành kim mất, tóm lại, chúc ngươi may mắn. Trần Côn Côn tuyệt bút!
Tịch Đình Vân mỉm cười nói: “Thật là một người kỳ lạ. Na Lý Hoằng mà ông ta nhắc đến có phải là người Na gia không?”
Hoắc Quyết gật đầu nói: “Nếu như ông ta còn sống, Na Phi Long phải gọi ông ta một tiếng lão thái gia.”
Tịch Đình Vân nói: “Xem ra ông ta và vị Trần tiền bối này có quan hệ rất tốt, không những sinh tiền ở cùng nhau, sau khi chết còn chung một mộ.”
Hoắc Quyết nói: “Nếu như ta chết, chỉ muốn chung huyệt với huynh.”
Tịch Đình Vân làm như không nghe thấy, đi đến cửa động, hái một quả đã héo khô xuống, rửa bằng nước sạch, cắn một miếng, sau khi nhai vài cái, lập tức hái một quả rửa qua trong nước ném cho Hoắc Quyết, “Không chua, rất ngọt.”
Hoắc Quyết không nói gì cắn một miếng.
Tịch Đình Vân đứng bên cửa động nhìn ra ngoài, “Trời sắp sáng rồi.”
Hoắc Quyết lần lượt cầm chăn và mền rũ bụi trước cửa động, sau đó trải ra giường, “Ngủ thôi.”
“Vương gia ngủ trước đi.” Tịch Đình Vân ngồi xếp bằng trên đất, “Tôi chợp mắt ở đây một chút là được rồi.”
Đốm lửa trong động tắt.
Hoắc Quyết nghiêm túc suy nghĩ nói: “Không biết.” Hắn ngừng một lát nói, “Dù sao, huynh muốn dáng vẻ thế nào liền có thể dịch dung thành dáng vẻ thế ấy, có gì đáng so đo đâu.”
Tịch Đình Vân hỏi: “Vương gia không hiếu kỳ dáng vẻ vốn có của tôi sao?”
“Vốn là hiếu kỳ, ờ, hiện tại cũng vẫn có chút hiếu kỳ. Có điều huynh đổi đi đổi lại nhiều, ta quen rồi. Dù sao đều là huynh.”
Tịch Đình Vân chậm rãi quay đầu lại.
Ngược sáng, Hoắc Quyết không thể nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt to to đang nhìn mình không chớp mắt.
Trong lòng Tịch Đình Vân lại rất căng thẳng. Mặt nạ dỡ một nửa dính bên cằm dù sao cũng không thoải mái, hơn nữa râu cũng không giống râu, mạng che mặt cũng không giống mạng che mặt, thực sự rất quái dị, cho nên mới dùng nước sạch, nhịn đau dỡ ra toàn bộ. Đúng như Hoắc Quyết đã nói, có lẽ bọn họ sẽ phải táng thân nơi này, cần gì phải chấp nhặt sự thật giả của một khuôn mặt.
Hoắc Quyết đột ngột bật dậy khỏi chăn, xông đến trước mặt y, ôm lấy đầu y chầm chậm quay qua, chau mày nói: “Sao lại bị thương rồi?”
Tịch Đình Vân xoa xoa vết thương bên trái mặt, “Dỡ ra bị thương.” Mặt nạ dính trên mặt quá lâu, không có nước thuốc rất khó gỡ xuống.
Hoắc Quyết rửa sạch ngón tay, chấm ít thuốc trị thương, xoa lên vết thương của y.
Tịch Đình Vân đau đến mức mặt đều cứng lại.
Hoắc Quyết thổi thổi, “Sẽ nhanh khỏi thôi.”
Tịch Đình Vân nhớ đến bản thân tối qua bôi thuốc lên vết thương ở eo và tay của Hoắc Quyết dường như cũng dùng thuốc này, không khỏi lẩm bẩm: “Thì ra thuốc này đau như vậy.”
“Nhịn một chút là được.” Hoắc Quyết lúc này mới dựa mình ra sau, tỉ mỉ đánh giá dung mạo của Tịch Đình Vân.
Ngũ quan của Tịch Đình Vân không hề đẹp. Mắt y quá to, mũi không thẳng, miệng hơi rộng, quan trọng nhất là sắc mặt quá xanh xao, hơn nữa còn có chút vàng vọt, dưới mắt còn có vết thâm nhàn nhạt. Nhưng những điểm này cộng lại, lại tổ thành một khuôn mặt thật thà phúc hậu, có vài nét nhu thuận đáng yêu. Hoắc Quyết không biết có phải là yêu nhau yêu cả lối về hay không, nhưng từ giây phút đầu tiên hắn nhìn thấy khuôn mặt này, liền cảm thấy thế gian này dung mạo có xinh đẹp đến mấy cũng không khiến hắn cảm thấy ưa nhìn bằng khuôn mặt này.