Xuất Sao
Chương 53 :
Ngày đăng: 14:35 18/04/20
Điểu phục thú cùng (3) – Coi thường ngươi.
Sự chú ý của Dương Vũ Hi lập tức bị kéo đi, bám theo Hoắc Quyết hỏi han ân cần, đặc biệt là khi nhìn thấy bàn tay của hắn băng bó, thần sắc ảo não đến mức hận không thể đập đầu xuống đất, “Vương gia chịu khổ rồi!”
Hoắc Quyết nhìn chăm chăm vào bóng dáng đứng nghiêng của Tịch Đình Vân, nhẹ giọng nói: “Không khổ.”
Dương Vũ Hi nhìn thấy dấu ấn hồng nhạt một bên cổ y, trong lòng sợ hãi, chẳng rõ là côn trùng cắn hay là… người cắn, ánh mắt sau đó liếc về phía Tịch Đình Vân. Nhìn kỹ Tịch Đình Vân, trên cổ dường như cũng có kha khá dấu vết, khiến ông càng thêm kinh ngạc.
Tịch Đình Vân nhận thấy bọn họ nhìn mình chăm chăm, nhịn không được quay đầu lại.
Dương Vũ Hi vội vàng thu lại ánh nhìn, tùy tiện tìm một đề tài để nói: “Na Phi Long đã bị bắt, đợi vương gia phán quyết.” Nói đến Na Phi Long, trong đầu ông chỉ nghĩ đến việc giày vò hắn thế nào để Hoắc Quyết hả giận.
Hoắc Quyết liếc nhìn ngọn núi lớn bị cháy nham nhở, chau mày hỏi: “A Ảnh đâu?”
Dương Vũ Hi nói: “Tiểu Ảnh chịu một chưởng của Na Phi Long, đang nằm dưỡng thương. Vương gia yên tâm, lần này có thể bắt sống Na Phi Long, công lao của Tiểu Ảnh rất lớn, tôi nhất định sẽ không bạc đãi nàng.”
Hoắc Quyết gật đầu, nhìn Xá Quang đã trèo lên, nhấc bước đi xuống núi, “Mười một phi ưng khác thì sao?”
Dương Vũ Hi đáp: “Có một số đã chết, có một số đầu hàng, không lọt một ai.”
“Trọng Thiết Hoàn?”
“Người này rất trung thành với Na Phi Long lòng dạ lại thâm sâu, bề ngoài đối chọi với Na Phi Long như nước với lửa, để có thể liên hợp với các thế lực đối kháng Na Phi Long, dọn dẹp sạch sẽ. Nếu như không phải Xá thủ lĩnh ngầm nhắc nhở, ngay cả tôi cũng đã mắc lừa hắn rồi.”
Xá Quang cười ha ha nói: “Tiểu xảo của Trọng Thiết Hoàn làm sao có thể lừa được pháp nhãn của Dương tổng quản? Ta nhớ lại biểu cảm của Trọng Thiết Hoàn khi Dương tổng quản ép Trọng Thiết Hoàn hạ lệnh cho Thiết Hoàn môn công đánh Na phủ, đúng là cười đến rớt răng.”
Tịch Đình Vân nghe mấy người bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, cố ý lùi sau vài bước, giữ một khoảng cách khoảng một trượng.
Hoắc Quyết vẫn chưa nói gì, Xá Quang đã nhịn không được quay lại kéo y, “Tịch đại nhân, huynh sao thế? Không phải ăn mấy bữa toàn trái cây nên ngu người đi rồi chứ?”
Tịch Đình Vân khẽ mỉm cười đáp: “Xá thủ lĩnh cũng biết trong sơn động có trái cây ăn được sao?”
Lưng Hoắc Quyết cứng đờ.
“Ồ?” Dương Vũ Hi biết hắn lúc này nhắc đến vương phi tuyệt đối không phải đang hoài niệm.
Hoắc Quyết nhấc cây bút lông trên bàn lên, nâng đến trước mắt, ánh mắt lướt qua cán bút, nhìn thẳng vào Dương Vũ Hi.
Dương Vũ Hi không hiểu.
“Coi thường ngươi.” (Bụi: Như kiểu đuổi hình bắt chữ:v “Coi thường ngươi” là Bỉ thị nhĩ (鄙视你), đồng âm với “Bút nhìn ngươi” Bỉ thị nhĩ (笔视你).)
Dương Vũ Hi: “……”
Hoắc Quyết thuận tay đặt bút xuống bàn, thấp giọng nói: “Ta và mẫu phi vẫn thường chơi, có thể dễ dàng đoán ra điều đối phương nghĩ trong lòng, còn phụ vương cho dù đoán thế nào cũng không trúng.”
“……” Cái này, đoán không trúng mới là bình thường chứ? Dương Vũ Hi ho khan một tiếng nói: “Vẫn xin vương gia nói rõ hơn.”
Hoắc Quyết nói: “Vẫn nhớ lệnh bài Hoắc phủ rơi ra từ trong lòng của mẫu phi chứ?”
“Còn nhớ.” Dương Vũ Hi lập tức hiểu ra, “Chẳng lẽ vương phi là đang ám thị điều gì?”
“Lệnh bài vương phủ kỳ thực rất phổ biến, ngay cả thị vệ vương phủ cũng có một cái, có gì đáng trân trọng? Mẫu phi nếu như nhớ nhung vương phủ hoặc nhớ nhung phụ vương, trong lòng phải giấu tín vật định tình với phụ vương hoặc là con dấu của vương phi mới đúng.”
“… Chính xác.”
“Nhưng nàng lại giấu một lệnh bài viết một chữ Hoắc.”
“Hoắc,” Dương Vũ Hi cố gắng suy nghĩ bằng cách của bọn họ, “Hoắc… Hoắc… Họa? Chẳng lẽ là ý bao tàng họa tâm (rắp tâm hại người)?”
“Hung trung tàng họa.” (Hung: ngực, trong lòng.)
Dương vũ hi vỗ tay, “Hung chính là huynh trưởng!” (hung và huynh đồng âm)
Hoắc Quyết híp mắt lại, “Ta quyết không tin mẫu phi lại tự nguyện ẩn cư trong tiểu trúc lâu của Huống Chiếu bao nhiêu năm như thế!”