Xuất Sao

Chương 5 :

Ngày đăng: 14:34 18/04/20


Đầu thạch vấn lộ (5) – Chạm đến một nhánh, động tới toàn thể.



Tịch Đình Vân ngồi trước gương, dán từng cọng từng cọng lông mày. Dịch dung là một việc rất tỉ mỉ, yêu cầu nhẫn nại và bình tĩnh. Thế nhưng nội tâm của y đang rất không bình tĩnh.



Họa Cơ chết rồi, người dịch dung thành Võ Nữ Tử cũng chết rồi, cùng chết tại Nam Cương. Nam Cương vương vì mặt mũi, sẽ không dễ dàng bỏ qua. Phương Hoành Tà vì mặt mũi, không thể dễ dàng bỏ qua.



Điều này không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là, hung thủ là ai?



Hoắc Quyết có động cơ, vì yêu sinh hận.



Những người khác có động cơ, Võ Nữ Tử chết ở Nam Cương, vừa hay có thể khơi dậy bất hòa giữa Nam Cương vương và Thiên Cơ phủ, rồi hưởng lợi từ việc đó.



Tịch Đình Vân phát hiện y cũng có. Họa Cơ kế hoạch thất bại, bản thân giết người diệt khẩu, thuận đường kéo Thiên Cơ phủ xuống nước, cản trở Nam Cương vương, một mũi tên trúng hai đích.



Xem ra nước ở Nam Cương không hề bình yên trong xanh như vẻ ngoài của nó.



Bên cạnh gương đồng đặt một chiếc móc câu ba chạc nhiễm máu, máu của Họa Cơ. Y bước vào hoa thuyền, vật đầu tiên nhìn thấy chính là nó, như hóa thân của bàn tay đao phủ, dựa vào thi thể của Họa Cơ một cách khủng khiếp, phía trên dính một miếng da thịt lớn, máu tươi đầm đìa. Nhắm mắt lại y có thể tưởng tượng ra chiếc móc câu này đã móc vào eo của Họa Cơ như thế nào, lạnh lùng xé rách cả mảng da và thịt!



Y lấy ra một chiếc khăn mỏng từ trong ngực ném lên chuôi móc, cầm móc câu lên, đặt trước mắt quan sát tỉ mỉ.



Móc câu dài một xích rưỡi, lớn bằng ngón tay cái, đầu móc sắc nhọn như kim, phảng phất như một bàn tay người. Người dùng loại binh khí này, bản lĩnh võ công nhất định không như người thường.



Cửa bị gõ nhẹ ba cái, một dài hai ngắn.



Tịch Đình Vân cất móc câu vào trong ngăn kéo, liếc qua đại thúc tròn trĩnh hiền lành trong gương đồng một chút, chầm chậm nhếch khóe miệng lên, cho đến khi người trong lộ ra nụ cười hám lợi mới thỏa mãn đẩy cửa ra.



“Chủ nhân, đại tổng quản của phủ Nam Cương vương đến rồi.”



Tịch Đình Vân và hắn trao đổi một ánh mắt.



Dương Vũ Hi vị đại tổng quản này tuy rằng không bằng Tịch Đình Vân tiếng tăm hiển hách khắp thiên hạ đều biết, nhưng luận về thực quyền, ông ta vẫn hơn Tịch Đình Vân rất nhiều. Ít nhất Tịch Đình Vân không điều động được cấm quân, nhưng Dương Vũ Hi lại có thể điều động tất cả thế lực của Nam Cương vương phủ.



Do vậy vừa nhìn thấy ông ta, lưng của Tịch Đình Vân đã khom xuống, “A nha nha, Dương đại tổng quản đại giá quang lâm, không thể đón tiếp từ xa thất lễ thất lễ thất lễ rồi…”



Nịnh nọt đến nỗi toàn thân Dương Vũ Hi rùng mình một cái nổi đầy da gà da vịt. Dương Vũ Hi như cười lại như không đỡ lấy tay y, “Từ lâu đã nghe Thiên Cơ phủ có một Tiểu Thiên phủ ở Nam Cương, đáng tiếc Dương Vũ Hi đần độn, tìm suốt bao nhiêu năm như thế mới tìm thấy thần tung của Trương tiên sinh.”
Tịch Đình Vân vẫn rầu rĩ, hỏi: “Vậy còn tôi?”



“Ngươi có thể bơi qua đấy.”



Tịch Đình Vân lại thở dài một hơi, hai tay chống cằm, chìa ra mặt mếu nhìn nước sông.



“Đến Nam Cương bao lâu rồi?”



“Mười lăm năm.”



“Nghe ngóng được bao nhiêu chuyện rồi?”



“Không nhiều lắm.” Tịch Đình Vân thận trọng nhìn hắn, “Thật sự là không nhiều lắm.”



Hoắc Quyết ngồi trên đầu thuyền, một chân vắt vẻo ngoài mạn thuyền, ngón chân nhè nhẹ gảy dòng nước, “Nguyên nhân cái chết của phụ thân ta thì sao?”



Tịch Đình Vân giật mình.



Cái chết của Hoắc Thần là một câu đố.



Không phải vì người đời không biết được ông ta chết như thế nào, mà là ông ta chết quá nhiều lần. Có người nói ông ta luyện công tẩu hỏa nhập ma, lại có người nói ông ta trong lúc ngắm cảnh sảy chân ngã xuống vực, có người nói ông ta chết trên giường mỹ nhân, cũng có người nói ông ta chết vì trúng độc. Hết sức kỳ quái, không thể xác định đâu là sự thật.



Kỳ lạ là, mặc cho đồn đại ly kỳ đến thế nào, Hoắc Quyết lúc đó đã chấp chưởng đại quyền Nam Cương lại không hề rõ ràng, giống hệt như Hoắc Thần đích thực đã chết đi sống lại như thế mấy chục lần.



Tịch Đình Vân ngắm nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp đẽ sáng sủa của Hoắc Quyết, đột nhiên cảm thấy mạo danh Tiểu Thiên phủ thu hút sự chú ý của Nam Cương vương không phải là một chủ ý hay. Bởi vì y không hề có những hiểu biết của Phương Hoành Tà.



Tiểu Thiên phủ của Phương Hoành Tà thu thập được bao nhiêu điều cơ mật ở Nam Cương? Hắn có biết được nguyên nhân cái chết của lão Nam Cương vương hay không? Vì sao hắn lại muốn tiến cử mình với hoàng đế đi mời Hạ Cô Phong và Hoắc Quyết xuống núi.



Y tín nhiệm Phương Hoành Tà, nhưng tín nhiệm và hiểu lại là hai việc hoàn toàn khác nhau. Cái chết của “Võ Nữ Tử” và Họa Cơ khiến cho cục diện ở Nam Cương trở nên bước bước đều đầy sát cơ, đã trở thành thế cục nguy hiểm chạm một nhánh sẽ kéo theo toàn thể. Y bị vây trong cục diện đó, chỉ cần cử động nhẹ một cái, hậu quả liền khó đoán nổi, giống như lúc này đây. Y không biết tại sao Hoắc Quyết đích thân xuất mã, cũng không biết hắn sẽ đem mình đến nơi đâu.



Hiện tại điều có thể hy vọng nhất chính là tin tức từ Địch Thông.



Tịch Đình Vân không đáp, Hoắc Quyết cũng không thúc giục, ngửa mặt nằm xuống, tự ý ngủ thẳng.