Xui Xẻo, Chia Tay Đi

Chương 11 : Tay bánh bao dẫn ra bi kịch (Thượng)

Ngày đăng: 10:27 18/04/20


Sáng sớm Tư Diễn liền mang đôi chân như vừa bị tai nạn xe cộ của mình đi làm, khó khăn nhịn đau mà vẫy một chiếc taxi, cậu không dám đảm bảo tay chân sẽ đầy đủ mà lách vào giao thông trước mặt. Lấy cái vận không may từ trước đến nay thì không biết sẽ chịu dạng giày vò gì khi liều a.



Thật vất vả mới lên được một chiếc taxi, Ngôn Tư Diễn ngồi ở ghế sau nói địa điểm rồi thêm nốt một câu, “Bác tài, có thể đi nhanh hơn một chút không?”



Lái xe cũng không quay đầu lại nói, “Cậu trẻ à, quan niệm về tốc độ thế này không đúng, cậu xem xem bao nhiêu vụ tai nạn đều là do phóng nhanh mà ra, cuối cùng không may là mình không biết chừng bla bla.”



Ngôn Tư Diễn nghe bác lái xe giảng lời vàng ngọc, trên mặt chậm rãi kéo một nụ cười xơ cứng, lúc này nghe cách đó không xa một tiếng thét, sau đó là một tiếng vang thật lớn.



“Ai nha, xem đi, cái này là phóng nhanh a” Bác lái xe lắc đầu giận dữ nói, “Phía trước có tai nạn, tôi phải vọt nhanh bằng không lát nữa chết cứng ở chỗ này.”



Ngôn Tư Diễn thân thể nhoáng một cái đã thấy vị đại thúc này đại khai pháp giới trình độ Ferrari, cậu khóe miệng co giật, đại thúc, mới vừa rồi ai nói muốn an toàn đệ nhất, bác đi tốc độ này không tham gia đua xe công thức 1 thật lãng phí a.



Ngiêng đầu nhìn tai nạn hỗn loạn kia, Ngôn Tư Diễn thấy hai người đàn ông ở bên cạnh, cậu có chút thở dài, xem ra trong vụ tai nạn này có người chết rồi. Nhìn tay như bánh bao của mình, cảm thấy cái này cũng không thấm vào đâu.



Tốt xấu cậu còn sống a, kinh nghiệm nhiều như vậy mà con mẹ nó vẫn kiên cường còn sống. Cậu nháy mắt mấy cái, nghĩ đến chi phiếu mình gửi trong ngân hàng, còn có bộ danh tự mình viết trong phòng kia, ở tuổi này đã có phòng riêng đây là may mắn nhân sinh trong cuộc sống a.



“Ai nha, tiên sinh, đường phía trước cũng bị chắn rồi” Bác tài đạp phanh gấp, Ngôn Tư Diễn đâm sầm vào lưng ghế trước, xoa trán rồi ngẩng đầu chứng kiến khuôn mặt cười sáng lạn của đại thúc kia, trong tay còn cầm một hóa đơn phí, “Ngài bây giờ chỉ còn cách đi bộ a, tiền lẻ tôi thôi, tổng cộng 20 nguyên.”



Ngôn Tư Diễn tiếp nhận hóa đơn, hướng trên người mình sờ sờ mó mó, ngây ngẩn cả người, cậu cười khan nói, “Thế này, bác vẫn là lái xe đến trước cửa công ty tôi đi ạ.”



Bác tài nhìn động tác của cậu, nhất thời không nói gì.


Bước vào thang máy, bên trong là vài nhân viên Tần Phong, thấy BOSS tất cả đều cẩn thận bảo trì trầm mặc, chỉ sợ không cẩn thận nhắm trúng khối băng kia mà tìm bất mãn, công việc tốt giờ khó tìm lắm a.



Mấy người nghiêng mắt nhìn đến người đi theo bên người BOSS đại nhân ngoại trừ trợ lý Hàn như thường lệ, thoạt nhìn rất trẻ, dáng vẻ không tệ, chỉ là thế nào cũng không giống nhân viên tinh anh, chẳng lẽ vị này thâm tàng bất lộ?



Cửa thang máy vừa mở, mấy người vội vã đi ra, không quản mình có ra đúng tầng này không, có BOSS đại nhân ở đây không ai dám ở lại một giây, biểu tình của BOSS thật đáng sợ. Mấy người ra khỏi thang máy, mắt thấy cửa đóng lại mới thoải mái thở ra.



“Vị kia hẳn là trợ lý mới tới.” Công nhân A nói, “Tôi nghe nói vị này từ chi nhánh nâng lên.”



“Không phải lính nhảy dù chứ?” Công nhân B khinh thường mở miệng, chẳng qua trong đầu nhớ lại khuôn mặt thanh tú của hài tử kia, cô ta hừ hừ, ngược lại không nói thêm lời nào khó nghe nữa.



“Lính nhảy dù kia cũng chẳng phải phận sự a.” Công nhân A thở dài một hơi, “Chúng ta ngoan ngoãn đi làm là tốt rồi.” Ông chủ cùng trợ lý kia hòa khí rất tự nhiên, nếu chỉ là từ chi nhánh điều lên làm sao có thể cùng ông chủ có không khí như vậy. Cái gọi là lính nhảy dù, có ô dù ẩn tình gì có ai biết chứ, các cô chẳng qua là cấp chức nhỏ, nói nhiều chưa biết ngày nào không cẩn thận rước tội vào người.



Đứng ở một bên, Hàn Dương nghe công nhân nói chuyện với nhau, đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, xem ra tiểu tử kia trong công ty gây chú ý không ít, nói tiểu kia là lính nhảy dù đặc biệt sao? Lính nhảy dù khác dù gì tốt xấu còn có thứ khác, tiểu tử này cầm tinh nấm mốc, khác gì vũ nhục lính nhảy dù chứ.



“Loảng xoảng!” Một chén nước rơi xuống chân Hàn Dương, anh co giật khóe miệng nhìn lên tầng trên, một công nhân mặc đồng phục Tần Phong đang đứng trên hành lang nhìn xuống, mặt đầy áy náy, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.”



Nhìn ống quần ướt nhẹp của mình, khuôn mặt cứng nhắc của Hàn Dương nặn ra nụ cười, cắn răng nói: “Không sao.” Ngôn Tư Diễn, từ hôm nay trở đi ông đây muốn cách xa ngươi một chút, phải thật xa là xa a.



Trong văn phòng tổng giám đốc, Ngôn Tư Diễn ngồi trên bàn làm việc của mình, nhìn tay phải bị băng bó, không biết hôm nay xin bệnh nghỉ, có thể hay không giữ được chút tiền thưởng?



“Tay cậu làm sao vậy?” Một thanh âm tràn ngập lãnh ý vang lên.