Xui Xẻo, Chia Tay Đi

Chương 12 : Tay bánh bao dẫn ra bi kịch (trung)

Ngày đăng: 10:27 18/04/20


Tay phải hay tay trái có thể làm được nhiều việc hơn? Ngoài trừ những người thuận tay trái những người khác đều trả lời là tay phải.



Ngôn Tư Diễn nhìn bàn tay phải của mình bị bao lại, lại nhìn máy tính trước mặt, bi phẫn sụt sịt cái mũi, ngay cả game cũng không chơi được, cậu thật phải từ giã bàn phím a.



“Bàn phím công ty bán tháo giá 250”, BOSS lườm cái nét mặt cậu, “Con chuột 85, cậu có thể cân nhắc cái nào tiện nghi hơn.”



Duỗi ra tay trái hoàn hảo sờ sờ con chuột, còn hữu hảo vỗ nhẹ mấy cái, Ngôn Tư Diễn mới nói, “Hư hao của công là không đúng!” Nhưng mà một giây sau côn chuột bị đập xuống đất, phát ra tiếng “lạch cạch” liền vỡ thành ba khối.



“Theo xem xét của tôi, con chuột này chất lượng không tốt.” Ngôn Tư Diễn rất bình tĩnh xoay người nhặt xác con chuột dưới dất, “cái này 85?”



“Con chuột phối trí của văn phòng khác 85, đây là nguyên bộ chuyên dụng, giá 218.”Tần Húc Cẩn nhìn biểu tình người trước mắt bắt đầu vặn vẹo, tâm tình liền rất tốt phê chuẩn chỉ thị xin mua sắm thiết bị của ngành nào đó.



“Ông chủ, có khả năng ngài mua chuột giả mạo kém chất lượng rồi”, Ngôn Tư Diễn đâm đâm con chuột bị chia năm xẻ bảy kia, yếu ớt nói.



“Chuột chất lượng, là chi nhánh trước đây của cậu phụ trách, ý của cậu là, ngay cả trình tự sản xuất căn bản các cậu cũng không chăm chú phụ trách?” BOSS đại nhân thành công phát hiện biểu lộ bình tĩnh của người nào đó rạn nứt.



Ngôn Tư Diễn trầm mặc, đem con chuột tan tành trên bàn để xuống, mặt không biểu tình mở miệng, “Nhân viên trong công ty có thể được giảm giá hay không?” Nếu xem nhẹ cái tay đang run rẩy kia, khuôn mặt này của cậu chắc sẽ một điểm thuyết phục.



Tần Húc Cẩn không nói lời nào.



Ngôn Tư Diễn thu hồi tầm mắt của mình, được rồi, cậu biết rõ là không thể nào, 218 có thể mua được 80 cốc hồng trà Hee Sư phụ, chưa kể còn được trúng thưởng, oán hận nhìn chằm chằm tay trái mình, ta nói băng tay ti tiện! Ta bảo băng tay ngươi ti tiện a!



Tần Húc Cẩn biết rõ người này từ trước đến nay vận khí không tốt, nhưng không thể ngờ cậu ta có thể không may đến mức nhận chén nước cũng uốn thành tình trạng như vậy. Thật không biết hai mươi năm qua người này sống thế nào. Liếc mắt thấy cái tay quấn đầy băng gạc kia, “Bác sĩ nói thế nào?” Ngữ khí rất vững vàng, mắt, biểu lộ chưa??? Tạm thời chưa nhìn ra cái gì.



“Vết thương nhỏ như vậy không cần đến bác sĩ” Người nào đó nói mà phóng khoáng phất phất tay phải, không cẩn thận đụng góc bàn, đau đến vặn vẹo, nhưng nghĩ đến lời mình vừa nói, chỉ miễn cưỡng làm một khuôn mặt nhe răng há mồm.
Ngôn Tư Diễn tiếp tục mở miệng, “Tôi mời ngài ăn cơm, con chuột kia coi như không tính.”



“Cái này 20,” BOSS Tần mở miệng.



“Cái gì?” Ngôn Tư Diễn khó hiểu.



“Con chuột 218.”



Ngôn Tư Diễn: ╭(╯^╰)╮



Mấy quản lý phía sau không có gan nghe hai người nói gì, nhưng nhìn một màn BOSS gọi món ăn, hơn nữa tiểu trợ lý còn vặn lại ông chủ, bọn hắn sẽ hiểu một đạo lý. Nếu như BOSS là Phật Như Lai, tiểu trợ lý kia sẽ là mẹ ruột của bọn hắn đi.



Bưng khay ăn đến đối diện Hạ Lâm ngồi xuống, còn chưa kịp nói chuyện chỉ thấy một đạo bóng đen từ bên cạnh mình ngồi xuống, cậu nghiêng đầu xem xét thấy một mặt không biểu tình của BOSS.



“Bên kia không có chỗ ngồi” BOSS nghiêm túc giải thích.



Ngôn Tư Diễn mắt nhìn mấy quản lý kia ngồi đầy một bàn ăn, từ khi nào mấy người kia to gan như vậy, dám ngồi đến không chừa một chỗ cho BOSS chen vào?



Một bên chư vị quản lý nghe lời BOSS đại nhân… nhất tề ngưng nghẹn im lặng. Ông chủ a, chúng ta lúc nào dám để ngài không có chỗ ngồi? Rõ ràng là tự ngài nói muốn ngồi đấy a!! Ai!! Ai!!



Cơm trưa Hạ Lâm nấu rất bình thường, mặc dù không có gì kinh hỉ nhưng cùng trình độ canteen trường đại học so sánh cũng không tệ lắm, ít nhất dạ dày cậu cũng có thể chịu được loại tra tấn này. Ngôn Tư Diễn liếc mắt nhìn khay ăn của BOSS, dùng dĩa xiên một khối bí đao trắng đưa vào trong miệng.



Hạ Lâm vốn nghĩ muốn cảm tạ, nhưng nhìn người đàn ông lạnh lùng bên cạnh Tư Diễn, cô sửng sốt không dám nói nhiều. Không biết có phải do cảm giác của cô hay không mà thấy người đàn ông kia tựa hồ không ưa mình, nhưng nghĩ không ra nguyên nhân a.