Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan
Chương 25 :
Ngày đăng: 22:24 19/04/20
Chấn Nhân một tay cầm cương, một tay ôm chặt người trong ngực, nhất quyết không chịu thả lỏng. Thúc ngựa phi nhanh hơn, chạy về phía thành nhỏ mà vừa nãy Tráng Quả vừa chạy ra.
Tráng Quả nằm trong ***g ngựcChấn Nhân, cảm nhận được hỏa nhiệtxuyên thấu qua bạc y ướt đẫm, nghe được âm thanh tim hắn đập, quả thực không giống như phản ứng của một người tập võ, cực kỳ nhanh, lại hỗn loạn. Thiếu gia bị thương chỗ nào sao? Sao thiếu gia lại xuất hiện ở đây? Ta bị thiếu gia bắt được rồi sao? Thiếu gia sẽ dùng biện pháp nào để đối phó với ta đây? Vẫn giống như trước, trừng phạt ta như vậy sao? Hắn có tức giận không? Hắn sẽ đánh ta chứ? Hắn sẽ không bán ta lại cho những người khác chứ?
Tráng Quả không ngừng miên man suy nghĩ, cuối cùng y quyết định vô luận thiếu gia trừng phạt mình thế nào, y cũng sẽ không phản kháng, ngoan ngoãn nhận hình phạt mà một đào nô phải chịu. Sau đó nói với thiếu gia, rằng mình muốn rời khỏi hắn, thỉnh hắn cho phép. Sau khi thiếu gia phát tiếttức giận có lẽ sẽ cho mình rời đi…
Rất nhanh, hai người một ngựa tiến nhập Hộ Quốc — một thành nhỏ trong địa phận của Bảo Định phủ.
Tráng Quảnhớ lại cảnh lúc nãy trong thành nhỏ này, sợ người khác nhìn mình như nhìn một nữ hài tửbị thiếu gia ôm vào trong ngực, cả mặt đỏ rực, mở miệng nói với thiếu gia, “Thiếu gia, ngươi giải huyệt đạo cho Tráng Quả, để Tráng Quả tự mình đi, ta.. Tráng Quả sẽ không đào tẩu… Thiếu gia…”
Chấn Nhân không đáp lại, chỉ ôm y càng thêm chặt. Xuyên qua màn mưa, tầm nhìn khôngđược tốt lắm nhưng hắn cũng có thể nhìn thấy một tấm biển được mưa cọ rửa sạch sẽ.
Tìm được khách *** duy nhất trong thành, Chấn Nhân ôm Tráng Quả xuống ngựa. Nói với tiểu nhị đang ra chào đón, “Ngươi giúp ta mang hành lý trên ngựa vào đây, phân phó những người khác chăm sóc ngựa của ta cho tốt. Cho ta một căn phòng tốt nhất, nếu có tiểu viện tự độc lập thì ta bao toàn bộ.” Hắn tình nguyện đem cái bọccó quân phù có thể ra lệnh cho bốn mươi lăm vạn đại quânkia, cùng với toàn bộ hành lý của mình giao cho *** tiểu nhị, cũng tuyệt đối không muốn thả lỏng người đang được ôm trong ***g ngực.
“Vâng, đại gia.” Người trước mặt bị mưa thấm ướt sũng, nhưng *** tiểu nhị thấy cách ăn mặc của người này, cách nói năng, khí chất, cùng bảo mã vừa nhìn đã biết là cógiá vạn kim là biếtngười này phi phú tức quý! Chỉ là trong ***g ngực hắn ôm không phải là giai nhân thiên kiều bá mị, quả thật có điểm làm cho người ta tiếc nuối. Nhưng nói không chừngđượchắn ôm vào trong ngực chính là thân nhân của hắn a.
Không dám chậm trễ, *** tiểu nhị tươi cười, liên thanh nói, “Đại gia ngài yên tâm! Bảo mã của đại gia ngài, chúng ta nhất định sẽ an bài thỏa đáng.Tiểu Vu, lại đây dẫn ngựa!” Lấy bọc hành lý của Chấn Nhân từ trên lưng ngựa xuống, xách trên tay, hô lớn với người trong khách ***.
Gã theo sát phía sau, cung kính nói, “Đại gia, bỉ *** vừa lúc có một gian tiểu viện tự, chuyên môn cho quan to quý nhân lỡ đường dùng nghỉ chân, hiện giờ vẫn đang để không, cam đoan sạch sẽ thoải mái. Người xem, có nên…”
“Đưa ta đến đó!”
“Quả Quả, ngươi đừng gạt ta…Đừng bỏ ta lại như vậy! Ta… sẽ điên mất!”
Những sợ hãi, bất an, bi thương, cô độc tích tụ trong một tháng này rốt cuộc cũng bộc phát. Chấn Nhân tạm thời vứt bỏ lãnh tĩnh, tàn khốc bình thường, gương mặt luôn bình tĩnh của tiểu vương gia giờ chỉ như một đứa nhỏ hơn mười tuổi, ôm lấy Tráng Quả mà khóc rống lên!
Hắn ôm chặt lấy Tráng Quả từ phía sau, không chịu thả lỏng, sau lại chôn mặt vào gáy Quả Quả, khóc thút thít nấc nghẹn, vừa khóc vừa cắn bả vai và lỗ tai y, ngập ngừng nói, “Quả Quả, ta muốn ngươi, rất muốn ngươi!Quả Quả, cho ta, cầu ngươi…”
Nước dần lạnh… Nhưng người càng lúc càng nóng…
Tráng Quả đã được giải huyệt nhưng lại vẫn như lúc bị điểm huyệt, mềm nhũn ngã vào ***g ngực Chấn Nhân.
Tùy ý cho người phía sau giở trò trên người mình.
“Ân… A… Thiếu gia…”
“Quả Quả, đừng gọi ta là thiếu gia nữa, gọi ta là Ưng, giống như trước đây ngươi luôn gọi ta ấy… Nhớ lại xem, khi đó ngươi gọi ta thế nào?” Hôn lên hai máQuả Quả, lông mi, cái trán, mí mắt, chóp mũi…
“Ngô… Ưng… của ta… Tiểu lão Ưng…”
“Quả Quả…” Chấn Nhân nghe thấy Quả Quảgọi như vậy, một tiếng gầm nhẹ, nương theo nước ấm mà chôn mình thật sâu vào cơ thể Quả Quả…