Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan

Chương 26 :

Ngày đăng: 22:24 19/04/20


LúcTráng Quả mở to mắt, thấy mình đã ngủ trên giường, nằm trong ***g ngựcChấn Nhân.



Lẳng lặng nhìn khuôn mặt đã thấy suốt mười bảy năm này, khóe miệng hắn còn mang theo nụ cười, như đứa trẻ đã thỏa mãn.



Y thật không ngờ, thiếu gia chẳng những không trừng phạt y, ngược lại còn giống như trước đây, ôm y khóc lớn.



Tráng Quả nghĩ thầm,‘trong lòng thiếu gia vẫn để ý đến ta, phải không? Với hắn mà nói, ta không chỉ là một gia phó cho hắn tiết dục, phải không? Nhưng vì sao hắn lại đối xử với ta như vậy? Vì sao hắn không giống như trước đây, cười ôn nhu với ta nữa? Vì sao phải nói như thế trước mặt lão phu nhân? Theo lời hắn nói, nếu chỉ là cần tìm một người có thể thỏa mãn hắn, chịu được hắn gây sức ép thì cũng rất nhiều a, vì sao không phải là ta thì không thể?’



‘Thiếu gia, Tráng Quả vẫn là không hiểu ngươi. Nhưng ta thề, về sau không bao giờ làm ngươi khóc nữa! Tráng Quả không xứng! Chờ sau khi thiếu gia thành thân, sẽ lại đề cập với thiếu gia chuyện cho ta trở về cố hương; còn bây giờ, ta tạm thời ở bên cạnh hầu hạ hắn đi. Thiếu gia nhất định không quen để người lạ hầu hạ, ngay cả nơi phong nguyệt(aka lầu xanh) hắn cũng không thường đi mà.’



‘Đúng rồi, thiếu gia có lẽ là đã quen vớisự tồn tại của ta, cho nên mới có thể để ý như vậy. Ân, nếu lần sau gặp được một nữ hài tốt nào đó, có thể làm cho thiếu gia thấy hứng thú, làm hắn cảm nhận được chỗ tốt của nữ hài tử, sớm quen có người khác trong cuộc sống của hắn.



Không biết là có phải cảm nhận được tầm mắt của Tráng Quả hay không, Chấn Nhân chậm rãi mở mắt ra, ôn nhu nhìn thiên hạ đang nằm trong ***g ngực mình, siết chặt bàn tay đang đặt lên lưng y, an tâm nở nụ cười.



“Ngươi còn ở đây… Quả nhiên không rời đi.”



Bị Chấn Nhânnhìn đến phát ngượng, Tráng Quảcúi đầu, nhỏ giọng nói, “Tráng Quảđã nói, Tráng Quảsẽ không rời khỏi thiếu gia nữa.”



Chấn Nhân nhíu nhíu mày nói, “Quả Quả, không cần gọi ta là thiếu gia nữa, gọi tên ta, hoặc gọi ta là Ưng, hơn nữa cũng không cần xưng tên mình nữa, cứ xưng ‘ta’ là được.”



“Cái này sao được! Ngài là thiếu gia, Tráng Quả là nô(người hầu), nếu để cho người khác nghe được sẽ nghĩ Tráng Quả ức hiếp chủ. Nếu để người trong phủ biết, lão phu nhân sẽ vả miệng Tráng Quả mất. Tráng Quả không dám lỗ mãng.” Nếu không phải bởi vì thân thể đang xích lõa,Tráng Quả có thể đã muốn quỳ trên mặt đất.



“Bà ta dám! Không ai dám vả miệng ngươi cả! Nếu ai dám động vào ngươi, ta sẽ lột da, rút gân kẻ đó!” Chấn Nhân cả giận nói.



“Thiếu gia…Tráng Quả… Ta… Đây là mệnh lệnh sao?”




“Vị tiểu ca này, phiền ngươi cho chúng ta chút gì đó no bụng đượckhông, như thanh chúc hoặc mấy đồ ăn sáng linh tinh chẳng hạn? Phiền ngươi.” Quen cùng ăn mấy món với thiếu gia, Tráng Quả ôn hòa nói với tiểu nhị ca.



(thanh chúc: cháo trắng, thường ăn kèm với cái gì đó như dưa muối… Bữa sáng của người TQ thường là cháo, quẩy, sữa đậu nành a)



Bởi vì chính mình là hạ nhân, biết việc phải nhìn sắc mặt người khác mà sống rất vất vả, cho nên y vẫn luôn giữ thái độ tôn trọng những người như mình.



“Được, không thành vấn đề! Nhị vị thỉnh chờ một chút, sẽ có ngay!” Tiểu Lục tửđược người ta tôn trọng, mặt đầy ý cười, khom người chào rồi đi xuống gọi món ăn.



Quả nhiên, thanh chúc, tiểu lung bao(bánh bao), mấy món ăn sáng nữa nhanh chóng được đưa tới.



Chờ Chấn Nhân giơ chiếc đũa lên, Tráng Quả đem chén nhỏ đã được múc đầy cháo đưa tới trước mặt Chấn Nhân, rồi mới giơ đũa lên, bắt đầu ăn cơm.



Khi Tráng Quảđã lót bụng đượcmột chén cháo, Chấn Nhânlại đưa bát mình đang cầm, trong có chứa đầy cháo. Bị hành động của Chấn Nhân dọa sợ, Tráng Quảnhìn bát cháo trước mặt, khôngbiết làm thế nào cho phải.



Thiếu gia lại múc cháo cho y?



“Sao vậy? Một chén cháo đã no rồi? Không thể nào, hay là cháo ta múc ngươi không muốn ăn?” Vẻ mặt Chấn Nhân ủy khuất.



“Sao lại vậy chứ! Ta chỉ là muốn chờ cháo nguội bớt một chút thôi… Bây giờ chuẩn bị ăn này.” Bưng chén lên, Tráng Quả ăn từng miếng từng miếng.



“Ngươi ăn nhanh như vậy làm gì? Ăn bánh bao a! Đến, ăn cái này, ta đã thổi rồi, không nóng nữađâu!” Nói xong, Chấn Nhân lại cười meo meo đưa qua một cái bánh bao.



Ngay khi Tráng Quảđưa tay nhận, đột nhiên nghe được thanh âm của nữ tử từ phía trước truyền đến. “Nhâm Tráng Quả! Thì ra ngươi ở đây! Cô nãi nãi còn tưởng rằng ngươi đã chạy ra thành rồi!”