Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan

Chương 34 :

Ngày đăng: 22:24 19/04/20


Hạ tham tướng khẩn trương ngưng thần nhìn chăm chú địch doanh phía Tây, cả nháy mắt một cái cũng không dám.



Mồ hôi theo thái dương gã chậm rãi chảy xuống, ngay khi mồ hôi sắp sửa rơi vào mắt, chợt thấy gã vung mạnh tay lên, ba nghìn hỏa tiễn nhất tề bắn ra, lại lặp lại hai lần nữa, Hạ tham tướng liền thổi kèn lệnh cho mọi người nhanh chóng rút lui.



Lúc này,doanh trướng hừng hực lửa làm đại quân Hung Nô bừng tỉnh, lập tức rơi vào hỗn loạn. Rối loạn qua đi, một người phân công quản lý, một phần cứu hỏa bảo vệ lương doanh, một phần khác bị phái đi truy kích địch; tất cả đều ngay ngắn trật tự, xem ra trong doanh hẳn là có một đại tướng thao lược tọa trấn.



Chấn NhâncùngTráng Quả đang thừa dịp hỗn loạn lui ra bên ngoài. Không biết khi nào, bọn họ đã đổi mặc quân phục Hung Nô, xen lẫn giữa đám quân Hung Nôtruy kích địch, đi theo sau tướng lĩnh đối phương.



Ra khỏi quân doanh, thấy bốn phía đã không còn bóng dáng ba nghìn tinh binh đâu cả,Chấn Nhân cảm thấy rất vừa lòng. Hạ tham tướng này tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng là nhân tài lãnh binh a.



“Phí An, điều năm nghìn tinh binh theo ta truy địch, những người khác quay về quân doanh đợi lệnh.” Cưỡi trên tuấn mã, đại tướng Hung Nô dùng tộc ngữ (aka tiếng mẹ đẻ) phân phó với tướng lĩnh phía sau.



“Vâng, Phí An lĩnh mệnh.”



“Chậm đã! Tả Hiền vương, nếu đây là kế dụ địch của đối phương thì sao? Thỉnh Tả Hiền vươngnghĩ lại. Hiện tại nếu không thấy tung tích của địch, đầu tiên phải là dập xong đại hỏa trong doanh, kiểm tra lương thảo hao tổn, lập tức thỉnh cầu Thiền Vu tiếp tế lương thảo mới là thượng sách.” Tướng lĩnh bên cạnhTả Hiền vương khuyên bảo.



“Hừ Cốc Lễ vương, sao ngươi luôn phản đối chuyện bổn vương làm thế? Nói phải truy địch cũng là ngươi, bây giờ lại nói không truy nữa cũng là ngươi; rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Xem ra, Tả Hiền vương như là bất hòa với Cốc Lễ vương.



Nhẫn nhịn tức giận trong lòng, Cốc Lễ vươngHô Hàn Tàkiên nhẫn giải thích, “Lúc ấy bổn vương nói truy địch, chỉ là vì phòng ngừa địch nhân ở trong doanh quấy rối, đồng thời cũng có ý cảnh báo đối phương, không thật sự có ý muốn truy địch. Bây giờ ta mới ra khỏi doanh đã không thấy bóng dáng địch quân, có thể thấy đối phương đã có sách lược; nếu tùy tiện tiến sâu, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Hơn nữa địch nhân hỏa thiêu lương thảo doanh còn chưa phát hiện, nếu chúng vẫn lưu lại trong doanh chẳng phải đại sự không ổn hay sao! Cho nên thỉnh Tả vương nghĩ lại, lập tức quay về doanh điểm danh tướng sĩ, kiểm tra thương vong, phòng ngừa có thám tử địch quân lẫn vào.”



“Ngươi nói thẳng là ngươi rất sợchết là được! Thật không biết Thiền Vu làm gì mà lại đưa ngươi ngồi lên vị trí Cốc Lễ vương! Phí An, nam nghìn tinh binh chọn được chưa? Chọn được rồi thì cùng đi với bổn vương.”



“Vâng!” Tướng lĩnh gọi là Phí An bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Cốc Lễ vương. Cái này mà không hiểu, không phải là làm cho bao nhiêu người đi chịu chết sao?


Tráng Quả thấy vẻ mặt gã khẩn trương, vội vàng xua tay nói, “Ngươi đừng sợ, ta chỉ là muốn giúp ngươi băng bó vết thương thôi, ngươi bị thương quá nặng. Ách, ngươi có thể nghe được ta nói cái gì không?”



‘Ai sợ ngươi! Ta đương nhiên có thể nghe được ngươi nói cái gì. Ngươi cho là người Hung Nô chúng ta đều là đám dã dân (dân hoang dã) kém văn minh chắc!’



Hô Hàn Tà nghĩ như vậy, đồng thời bảo trì nguyên khí, mím chặt môi, vẫn không lơi lỏng cảnh giác. Gã cũng không tin tưởng tên người Hán thoạt nhìn trung hậu thật thà này.



Gã nhớ rõ, công phu của tên Hán nhân này cũng được coi như cao minh, thuộc hạ dưới tay mình không biết bao nhiêu người đã bị thương dưới tay y rồi.



Hô Hàn Tà nghĩ rằng Tráng Quả thử mình, căn bản không để ý đến ý tốt của y.



Tráng Quả thấy đối phương hình như là nghe không hiểu mình nói cái gì, không khỏi phát sầu, nghĩ‘Phải làm sao thì gã mới nghe được đây? Ta chỉ muốn giúp gã băng bó thương tích thôi a, không thể đợi gã mất hết cả máu gục xuống mới làm a…’



Học Chấn Namgãi gãi đầu, suy nghĩ nửa ngày, Tráng Quảvẫn không thể nghĩ ra được biện pháp nào.



Không có biện pháp, y đành phải hươ hươ gói thuốc trị thương mà Chấn Nhân bắt ép y phải luôn mang theo bên người, thành khẩn nói, “Đây là dược chữa thương ta mang theo tùy thân, nếu ngươi không muốn để ta băng bó thì trước ngươi tự thượng dược đi, đừng kéo dài nữa, máu ngươi càng chảy càng nhiều đó.” Nói xong, ném gói thuốc qua.



Sợ đối phương còn không chịu tin tưởng, tìm một tảng đá lớn đến, một chưởng đánhxuống, đem tảng đá lớn đánh cho vỡ nát, sau đó chỉ cho đối phương nhìn, ý của y là‘Ta nghĩ thương thế của ngươi như thế, sẽ không phí thời gian nói với ngươi. Ngươi xem, bây giờ ngươi có cứng rắn được như tảng đá này không? Cho nên, xin hãy yên tâm mà dùng dược của ta; nếu ta muốn hại ngươi thì không cần phải phí công thế này.’



Bị lời nói và việc làm của Tráng Quảlàm buồn cười, Hô Hàn Tà cố nén ý cười, cố sức nhặt gói thuốc trên mặt đất, mở ra. Gã bắt đầu cảm thấy, người thoạt nhìn thành thành thực thực này không chừng đúng là người vô cùng thành thực. Gã thân là Cốc Lễ vương của Hung Nô, đương nhiên cũng không xa lạ gì với dược vật, nhất là hảo dược; theo dược hương này mà phán đoán, đây đúng là thánh phẩm trị thương không dễ tìm thấy.



Không biết có phải vì mất máu quá nhiều hay khôngmà Hô Hàn Tà bỗng nhiên lung lay, thân thể đột nhiên ngã xuống.



Nhưng gã cũng không té ngã trên đất, mà là đượcTráng Quả tiến lên ôm lấy.