Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan
Chương 35 :
Ngày đăng: 22:24 19/04/20
Tráng Quảôm chặt Hô Hàn Tà đi tới một chỗ có thể tránh gió gần hồ nước, đây cũng là nơi mà y cùng Chấn Nhân thường nướng thịt và nghỉ ngơi ban đêm.
Không thèm nghĩ đến mình và Chấn Nhân đã làm những chuyện gì trên mặt đất ở chỗ này, Tráng QuảthảHô Hàn Tàxuống, nhặt gói thuốc chữa thương rơi trên mặt đất lên. Y phải thừa dịp Hô Hàn Tà còn chưa tỉnh lại, nhanh chóng giúp gã trị thương.
Dùng kiếm cắt ngoại bào của Hô Hàn Tà, lấy khăn ra dấp ít nước, cẩn thận chà lau miệng vết thương, thấy đã không còn bụi bẩn bám vào nữa mới bôi dược lên rồi băng bó.
Bận bịu một hồi, cuối cùng y cũng đã xử lý xong tất cả các vết thương. Bởi Tráng Quả chưa từng học qua y lý, băng bó đương nhiên khó tránh khỏi có chút bừa bãi, nhưng thực sự đã làm máu ngừng chảy.
Thở ra một hơi, Tráng Quảtẩy sạch tay bên hồ, thuận tiện tìm chén gỗ nhỏ mà mình và Chấn Nhân đã từng cất ở đây, múc ít nước lên, bưng đến bên cạnh Hô Hàn Tà.
Đang lo làm sao mới có thể đút nước cho gã, lại phát hiện Hô Hàn Tà đã mở mắt nhìn mình.
“Ách, ngươi có muốn uống nướckhông?” Tráng Quả nâng nâng chén gỗ nhỏ trong tay.
Môi hơi hơi mở ra, ý là ngươi đút cho ta.
Tráng Quả thấy gã đã hé miệng, vội vàng nhẹ nhàng nâng đầu gã lên, đặt lên đầu gối mình, cầm chén gỗ đưa đến bên môi gã. Hô Hàn Tà cũng không khách khí, gối đầu lên gối Tráng Quả, chậm rãi uống nước.
Tráng Quảđút nước xong, kinh ngạc nhìn người đang nằm trên đầu gối mình, không biết phải làm thế nào cho phải.
Ta nên bắt gã lại, đem về đại doanh cho Chấn Nhân xử lý, hay là làm bộ không phát hiện ra gã, để y trốn về đại doanh địch? Ý thức trách nhiệm và lòng tốt trong Tráng Quảkhông ngừng đấu tranh.
Nhưng khi nghĩ đến người không giống người xấu, lại là người mình tân tân khổ khổ cứu được, mà cứ như vậy đưa đến tayChấn Nhân, để hắn hủy diệt gã, thật sự là có loại khổ sở nói không nên lời.
“Ta nên làm sao với ngươi bây giờ?” Tráng Quả bất tri bất giác nói ramâu thuẫn trong lòng mình.
Tiến vào trướng bồng của tướng quân, Tráng Quả lập tức bị Chấn Nhân đang lo lắng ôm chầm lấy. “Ngươi đi đâu? Sao bây giờ mới trở về? Có phải gặp địch quân hay không? Hay là đụng phải gió lốc? Có bị thương không?” Nói xong, cũng không để ý đến ánh mắt đầy vẻ hứng thú của các tướng lĩnh ở đó, kiểm tra khắp toàn thân Tráng Quả xem y có bị thương chỗ nào không.
Tráng Quả ngượng ngùng đỏ bừng cả mặt, giãy khỏi hai tay làm càn của Chấn Nhân, cúi đầu nói, “Ta bị lạc đường, cho nên về trễ. Thực xin lỗi, đã để mọi người lo lắng.”
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi! Ngươi nói đúng không, tướng quân!” Ô Triển khoanh tay ngang ngực, cười hì hì nhìn Chấn Nhân.
Chấn Nhân trừng mắt liếcÔ Triển một cái, quay đầu nói với Quả Quả của hắn, “Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi! Chiến dịch hôm nay, ngươi không cần đi ra.”
“Vì sao?! Ta, ta muốn đi! Ta không mệt, thật.” Tráng Quả vừa nghe Chấn Nhân không cho y tham gia đại chiến dịch lần này, không khỏi sốt ruột lo lắng. Sao y có thể để một mình Chấn Nhân xông ra chiến trường, còn mình chỉ có thể ở lại phía sau chờ tin tức được chứ.
“Không được! Rất nguy hiểm! Ngươi một chút kinh nghiệm thực chiến cũng không có, nếu có cái gì… Tóm lại không được!”
“Cho ta đi đi, ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng ta cũng lo lắng cho ngươi a!” Thanh âm nói chuyện của Tráng Quả càng ngày càng nhỏ, đến câu sau khôngnghe được gì nữa.
Nhưng Chấn Nhân thính tai vẫn nghe được, nhất thời mặt mày hớn hở, Quả Quảcủa hắn bắt đầu học được cách thổ lộ tâm tìnhrồi a. Nhưng hắn vẫn không thể để y lên chiến trường được, đao kiếm không có mắt, nếu có gì xảy ra thì có hối cũng không kịp.
Chấn Nhânnghiêm mặt, nói “Ngươi ở phía sau đợi cho ta! Nếu nghe được tin ta tử trận thì ngươi cứ tự sát theo cũng được, cùng đến Hoàng tuyền với ta. Tóm lại, ta sẽ không trơ mắt nhìn ngươi xảy ra chuyện gì đó trước mắt ta!”
“Nếu ta đi chậm, tìm không thấy ngươi thì phải làm sao?” Tráng Quả không hề nghĩ ngợi, không để ý đến câu mình vừa nói tỏ ý gì.
Ô Triển cùng các vị tướng lĩnh mở lớn mắt. Không ngờ Tráng Quả da mặt mỏng mà cũng có thể nói ra lời kinh thiên đến thế này! Không biết đại soái của bọn họ nghe thấy sẽ có phản ứng thế nào nhỉ? Lập tức, ánh mắt nhất tề quét về phía Tiêu Đại tướng quân.
Chấn Nhânchưa nói gì cả, chỉ lệnh cho chư vị tướng lĩnh một lần nữa thảo luận lại chiến thuật hôm nay; đồng thời cũng bảo Tráng Quả vào thảo luận luôn.
Ô Triển cùng các vị tướng lĩnh nhìn thấy phản ứng củaChấn Nhânvẫn bình thường, không khỏi cảm thấy thất vọng, còn tưởng rằng có thể thấy một hồi diễn thiên cổ tình yêu trướcđại chiến, thả lỏng tinh thần chứ – Ai! Đại tướng quân không chịu phối hợp a!