Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan
Chương 37 :
Ngày đăng: 22:24 19/04/20
Nếu là thính lực bình thường của Chấn Nhân, người ở bờ bên kia chỉ cần vừa xuất hiện chắc chắn đã bị hắn phát hiện.
Nhưng đáng tiếc là, lỗ tai và các giác quan của hắn hiện giờ toàn bộ đều tập trung trên người Tráng Quả, căn bản không rảnh bận tâm đến mấy thứ khác, cho nên mới có thể để Cốc Lễ vương trước kia – hiện tại là Thiền Vu Hô Hàn Tà vốn võ công cũng không tệ đứng ở đó, xem từ đầu đến cuối màn biểu diễn đông cung đồ sống của hắn và Quả Quả thế này.
…
Hô Hàn Tà cực lực gạt bỏ cảm giác hỗn loạn trong lòng mình đối với Tráng Quả, cố gắng khôi phục bình tĩnh. Gã phải nhân lúc hai người chưa phát hiện mà rời khỏi nơi này.
Gã không muốn cho cái tên đang ôm Tráng Quả, Phiêu Kị Đại tướng quân chinh bắc đã giết chết rất nhiều tộc nhân của mình, biết chính mình đến tìm Tráng Quả. Gã cũng tin chắc rằng Tráng Quả cũng nhất định không đem chuyện kết bái với mình nói cho cái tên vô tâm vô phế, lãnh huyết háo sắc kia.
Lặng lẽ rời khỏi, đợi đến khi rời khỏi vùng cây cỏ rậm rạp quanh hồ nhỏ khoảng chừng ba dặm, Hô Hàn Tàhuýt sáo, gọi con ngựa của mình ra, xoay người nhảy lên.
Ngay khi gã ra roi chạy như điên, trong đầu bỗng nhiên hiện lên câu màTráng Quảđã nói khi cùng hắn kết giao ngày đó, “Ta chỉ là nô bộc mà thôi…”
Nô bộc? Hay là…
Nếu Tiêu Chấn Nhânthật tâm đối đãi Tráng Quả, coi y như ái nhân, sao Tráng Quả lại tự nhận mình chỉ là nô bộc? Nếu không phải y cho rằng mình chẳng có chút giá trị nào trong mắt Tiêu Chấn Nhân, tại sao có thể cho rằng như vậy?
Chẳng lẽ Tiêu Chấn Nhânchỉ là đùa bỡn Tráng Quả? Hay là Tráng Quảbị bắt buộc, không thể không hầu hạ Tiêu Chấn Nhân?
Đúng vậy! Nói không chừng chuyện đó thật sự là như vậy!
“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Chấn Nhân ngồi xuống.”Không biết bệ hạ lần này gọi vi thần tiến cung là chuyện gì?” Chấn Nhân giả bộ hồ đồ.
Chính Hoàngkhông nói mà cười, “Ha ha! Tiêu ái khanh, trẫm cho gọi ngươi đến là muốn cho ngươi gặp một ngườitrước, nếu ngươi cũng có ý này, trên điện ngày mai liền tuyên phong. Ha ha!”
Mặc dù lời nói của Chính Hoàng vô cùng mập mờ khó hiểu, nhưng Chấn Nhân vẫn có thể hiểu được ý Chính Hoàng. Hừ! Lão cáo già này, nghĩ chỉ cần cho ta một công chúa là có thể lung lạc được ta sao? Nghĩ thật hay a! Nhưng không biết lão ta sẽ cho ta công chúa nào đây?
Làm bộ không hiểu lời Chính Hoàng, Chấn Nhân hỏi lại, “Không biết là vị đại nhân thần bí ấy là ai…”
“Ta không phải đại nhân nào cả, có lẽ trong mắt Tiêu tướng quân, bản cung chỉ là tiểu cô nương cũng không chừng.” Theo thanh âm thanh thúy như châu ngọc, từ bình phong phía sau Chính Hoàng đi ra chính là một nữ tử còn trẻ thiên kiều bách mị, thân mang cung trang bảy màu, xem tuổi tựa hồ chỉ khoảng đôi tám đôi chín mà thôi.
“Ha ha, sao ngươi lại tự mình chạy đến đây vậy? Tiêu ái khanh, đây là người trẫm muốn ngươi gặp trước, nữ nhi An Bình công chúa của trẫm, năm nay vừa tròn mười bảy tuổi, tính tình bướng bỉnh…” Chính Hoàng xem ra rất yêu thương sủng ái nữ nhi này.
An Bình công chúa đánh gãylời giới thiệu của Chính Hoàng, tự nói với Chấn Nhân, “Bản cung tên Ninh Dục, nghe đại danh Tiêu tướng quân đã lâu, vốn muốn gặp tướng quân một lần cho biết, hiện giờ gặp được Tiêu tướng quân, quả nhiên là người tài.” Nói xong liền khẽ nở nụ cười.
“Vi thần Tiêu Chấn Nhânbái kiến An Bình công chúa.” Chấn Nhân mặt không chút thay đổi nói.
ThấyTiêu Chấn Nhânkhông thèm liếc nhìn mình một cái,An Bình công chúa không khỏi cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương. Từ lần trước nhìn thấy, nàng liền đem tình ý của nữ nhân đặt hết lên người nhi tử trẻ tuổi anh tuấn của Tiêu vương, bây giờ cách hơn một năm mới gặp lại, thấy Tiêu Chấn Nhân lại không khỏi vì khí phách lãnh liệt của hắn mê hoặc thêm lần nữa. Thấy Tiêu Chấn Nhân tựa hồ không có cảm giác gì với mình, không khỏi nghĩ, ‘Bản cung không có mị lực đến vậy sao? Hay là trong lòng ngươi đã có ai khác rồi? Nhưng ta chưa bao giờ nghe qua a…’
An Bình công chúahướng mắt đến phụ vương Chính Hoàng của nàng.
Chính Hoàngthấy thế, khẽ gật đầu với nàng, ý bảo nàng cứ yên tâm. Mở miệng nói với Chấn Nhân, “Tiêu ái khanh, lần này ngươi có công bình định Hung Nô, trẫm đang nghĩ làm thế nào mới ban thưởng xứng đáng với công trạng của ngươi. Vừa nãy, Ninh Dục đến gặp trẫm, nói muốn gặp ngươi. Trẫm hỏi nàng vì sao, mới biết thì ra ngươi đã từng cứu ái nữ của trẫm.Ninh Dục từ khi đượcngươi cứu, mặc dù không biết thân phận thật của ngươi, nhưng từ miệng những người khác biết đại khái người cứu mình là Tiêu ái khanh, vẫn nói với trẫm muốn gặp ngươi một lần. Bây giờ gặp lại, ha ha! Ninh Dụcrất vừa lòng với nhân phẩm của ngươi, nếu Tiêu ái khanh vẫn chưa hôn giá(đính hôn), vậy trẫm muốn trên đại điện Minh Nhật, mang hòn ngọc quý trên tay trẫm – An Bình công chúa tứ hôn cho ngươi, không biết ý Tiêu ái khanh thế nào?”