Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 10 : Thiên hạ tuyệt sắc

Ngày đăng: 21:28 20/04/20


Ai cũng biết bà chủ của Quốc Sắc Thiên Hương lầu là Kim Ngọc thủ đoạn siêu quần, người tự mình đào tạo không chỉ có tướng mạo tài năng xuất chúng, thơ từ ca vũ không món nào không giỏi, người tầm thường đừng nói là mới đến uống trà, muốn được nhìn một cái cũng không dễ. Hơn nữa Kim Ngọc có người ở trong triều đình chống lưng, dĩ nhiên Quốc Sắc Thiên Hương lầu

sẽ ngồi vững ở cái ghế đầu trong chốn phong nguyệt ở kinh thành này.

Ngày xưa nếu có nhất đẳng cô nương biểu diễn thì sẽ không còn chỗ ngồi,

càng không cần nói đến màn biểu diễn hôm nay lại là của Đào Yêu cô

nương đang nổi danh khắp nơi.



Rất nhanh trên đài liền xuất hiện

một vị mỹ nhân áo trắng, trên tay một chiếc đàn cổ. Nàng có thân hình

tinh tế như liễu, tóc đen bóng loáng, dưới sự chú ý của mọi người gương

mặt ửng hồng, mi mắt buông thấp, trong lúc lơ đãng vẫn lộ ra chút phong

tình, khiến mọi người yêu thích. Mọi người cho rằng nàng chính là Đào

Yêu, đúng lúc đang ca ngợi thì lại xuất hiện vị vị mỹ nhân mặc áo đỏ,

tóc của nàng toàn bộ được buộc cao trên đỉnh đầu, bên hông buộc dây ngũ

sắc, đôi mắt lấp lánh, diễm quang bắn ra bốn phía, thoải mái nhìn về

phía mọi người, trong bộ nam phục tỏ rõ tư thế hiên ngang.



Hai

người này dáng dấp không khác nhau chút nào, rõ ràng là một đôi song

sinh. Hai người một người gảy đàn, một người múa kiếm, cô gái mặc áo

trắng tiếng đàn uyển chuyển trôi chảy, vừa thanh u vừa thoát tục, cô gái áo đỏ dáng người trác tuyệt, sợi dây ngũ sắc bên hông theo động tác của nàng tung bay như nước, theo tiếng đàn bỗng nhiên vút cao, kiếm chiêu

của cô gái áo đỏ càng ngày càng tiêu sái, thân hình yểu điệu mạnh mẽ như du long, kiếm quang sáng chói làm người ta hoa mắt. Hai người phối hợp

không mộtkẽ hở, mọi người nhìn đến không kịp, liên tục khen hay.



Tiếng đàn “tanh” một tiếng kết thúc, cô gái áo đỏ đột nhiên thu kiếm, ánh

kiếm dừng lại đột ngột, như trường giang đại hải bình lặng sau cơn giông bão.



Cặp song sinh này một văn một võ, một tĩnh một động, một

văn nhã một hào hiệp, một ngượng ngùng một phóng khoáng, quả thật là có

sở trường riêng, chiếm hết phong quang, khách trong cả sảnh đường đều

lấy làm thích thú. Tiếng khen như sấm dậy vang bốn phía, người người tán tụng, công tử Thẩm Trường An của Vi Bá hầu lớn tiếng khen ngợi: “Hay,

hay cho một đôi giai nhân tuyệt sắc, Quốc Sắc Thiên Hương lầu quả nhiên

không tầm thường.”



Thiếu tướng quân Vương Hạc của Phiêu Kỵ phủ

tướng quân, và công tử Ngô Tử Đô của Hộ bộ thượng thư phủ cũng đến tìm

vui, tiếng vỗ tay vang động trời.



Các vị công tử này đều là khách quen trong chốn phong lưu, có thể khiến cho họ khen ngợi dĩ nhiên là

không phải người tầm thường.



Vệ công công thấy vậy, cũng không

khỏi “chà chà” hai tiếng, hỏi cô gái tiếp khách: “Đúng thực là thú vị,

bên dưới đó ai là Đào Yêu?”



Nữ tử mỉm cười: “Tiên sinh đừng nóng

ruột, Đào Yêu cô nương của chúng tôi không phải nữ tử phàm tục có thể so sánh, ngài đừng gấp, cứ xem thêm một chút đi.”


Ánh mắt Tạ Liên Thành khẽ lay động, lẩm bẩm:”Là “Cái chết của Liên Y””.



Phi Thiên, Trường Ca, Vân Thường, Liên Y chính là tứ đại mỹ nhân trong bức

bích họa ở Lang Gia tự. Phi Thiên phản nghịch rực rỡ, phản đàn tỳ bà;

Trường Ca mềm mại trang nhã, thủy tụ khuynh thành; Vân Thường phiêu dật

hào hiệp; lăng ba vi bộ; cộng thêm phong thái trác tuyệt nhưng thê lương đến cực điểm chính là Cái chết của Liên Y ở màn cuối cùng, kể về độc

môn vũ đạo của bốn vị tuyệt đại giai nhân, chính là cuộc đời rực rỡ sáng lạc đầy đặc sắc của các nàng.



Giang Tiểu Lâu lúc này lúc khác,

biến đổi liên tục, phong tình thái độ cực kỳ chân thật, trong giây lát

làm cho mọi người được tận mắt ngắm nhìn bốn vị tuyệt sắc mỹ nhân đã sớm không còn, thỏa mãn toàn bộ ảo tưởng của nam nhân, đúng là phong lưu vô cùng, thích thú vô cùng.



Vệ công công là người đã gặp qua biết

bao mỹ nhân, sau khi chiêm ngưỡng màn múa của Giang Tiểu Lâu, lại trở

nên không nói được lời nào. Sau một lúc rất lâu, hắn mới thở dài nói

rằng: “Ta không còn gì để nói. Ta chưa từng nghĩ đến có một người có thể hội tụ vẻ đẹp của thiên hạ, cũng chưa từng thấy được màn biểu diễn đặc

sắc như vậy, cô gái thế này, sao có thể lưu lạc phong trần chứ?”



Tạ Liên Thành nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, lộ ra biểu hiện suy tư.



Còn Vương Hạc đang si ngốc ôm đàn tỳ bà lẩm bẩm: “Có mỹ nhân thế này, có khác gì tuyệt sắc trong thiên hạ đều nằm trong lòng.”



Mọi người lúc này mới đột nhiên thức tỉnh, phát hiện mình đã quên vỗ tay,

nhất thời tiếng vỗ tay nhiệt liệt làm cho nóc nhà muốn lật tung.



Đúng vào lúc này, cửa phòng Phú quý hải đường ở hầu hai đột nhiên mở ra, một nam tử áo tím chậm rãi cất bước. Người này mặt trắng môi đỏ, phong lưu

cao quý, đôi mắt tựa như cười mà không cười, tựa như giận mà không giận.



Đôi mắt dài, đôi môi mỏng, nụ cười câu hồn, nhẹ nhàng yếu ớt mà tuyệt sắc

đến khiến người ta nghẹt thở, lại mang theo khí chất nham hiểm hoa lệ,

độc nhất vô nhị trong thiên hạ.



Trên người hắn có một loại sức

mạnh thần bí, khiến người ta không kìm lòng được bị hấp dẫn, bị mê hoặc. Đó giống như thuốc phiện thơm ngát, là lưỡi đao dính độc, là khúc nhạc

tiêu hồn, trong lúc đoạt hồn người vẫn không chút biến sắc.



Hắn vừa xuất hiện, hoa lệ chói mắt đến mức khiến cho chung quanh đều trở nên ảm đạm.



Trong chớp mắt, cả sảnh đường im bặt, yên tĩnh cực kỳ.



Giang Tiểu Lâu ngẩn đầu lên, chỉ liếc mắt qua một cái, trong lòng nhấc lên

cơn sóng thần. Cho dù thiên địa nứt toác, dù cho nước biển chảy ngược,

nàng cũng sẽ không quên người này.



Tử y hầu, Tiêu Quan Tuyết.