Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 11 : Son phấn thô tục

Ngày đăng: 21:28 20/04/20


Trên người Tiêu Quan

Tuyết có một loại mỵ lực tà ác, khiến người ta biết rõ trước mắt là vực

sâu vạn trượng nhưng vẫn cam tâm tình nguyện rơi xuống.



Vẻ ngoài

hắn cao quý, tao nhã, khi mỉm cười có thể khiến cho người khác cảm thấy

rụng rời. Nhưng Giang Tiểu Lâu biết rất rõ, dưới sự ngọt ngào của hắn

vĩnh viễn chính là những suy nghĩ độc ác nhất.



Nàng không biết vì sao trời cao lại sáng tạo ra một nam nhân như thế, hắn ta có ngoại hình tuấn mỹ đến vậy, lại có lòng dạ ác độc đến cực điểm, giống như rắn độc

âm lãnh, hồ ly giảo hoạt, lý trí lạnh lùng, gần như không ai có thể

chiến thắng hắn.



Tiêu Quan Tuyết từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống, đứng từ trên cao nhìn xuống Giang Tiểu Lâu.



Mảnh lụa mỏng trên mặt Giang Tiểu Lâu không biết đã rơi xuống lúc nào, lộ ra gương mặt. Hắn nhìn chăm chằm đôi mắt Giang Tiểu Lâu, nhẹ nhàng nói:

“Ta thấy…có chút quen mặt”



Ngữ khí của Tiêu Quan Tuyết hết sức

bình thản, âm thanh rất nhẹ nhàng, nhưng âm thanh ôn nhu đó lại làm cho

trong lòng Giang Tiểu Lâu co rút lại thành một khối.



Khuất nhục, là cảm giác đầu tiên dâng lên trong lòng nàng.



Hắn không nhớ nàng, phải, trong phủ của hắn có không biết bao nhiêu mỹ

nhân, còn nàng thì hết sức che giấu bản thân, hắn chẳng qua chỉ cho rằng nàng là một lễ vật tầm thường, một lễ vật hắn chưa bao giờ nhìn tới một lần. Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không cho phép bất cứ ai khiêu

chiến uy quyền của mình, khi huynh trưởng nàng đi cáo trạng, hạ nhân đến báo cáo, hắn chỉ tùy ý căn dặn hạ nhân xử lý là xong.



Chỉ vẻn vẹn ba chữ, là có thể xóa đi một mạng người.



Người trước mắt này, khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi, thậm chí là sởn cả tóc gáy.



Quá khứ đau khổ để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng nàng, khắc sâu vào trong

tâm trí nàng, trong lúc lơ đãng đột nhiên nhảy ra ngoài.



Nhưng càng đến thời điểm sợ hãi nàng lại càng tỉnh táo, trong đầu nàng đột nhiên nhớ đến những chuyện trước kia.



Có một lần đi ngang qua yến hội của Tử y hầu, nàng nhìn thấy một con dã

lộc bị trói ở cây cột giữa sảnh tiệc, tên hộ vệ cường tráng mạnh mẽ dùng sức quất roi lên lưng dã lộc, con thú không ngừng giãy dụa, da lưng
mắt như vậy? Hắn cảm thấy dường như đã gặp qua ở đâu đó, mà Hoài An đứng sau lưng hắn đã nhận ra, Đào Yêu chính là nữ tử được cứu đêm đó, nhưng

bởi vì ở đây có đông người nên không tiện lên tiếng, bực bội đến đỏ mặt

lên.



Vệ công công thở dài nói: “Ta tự xưng là kiến thức rộng rãi, nhưng cô nương có tài lại có tâm tư thế này lại hiếm khi gặp, đáng

tiếc, thật đáng tiếc.”



Tạ Liên Thành dĩ nhiên biết Vệ công công

đang nói gì, giai nhân như vậy vốn nên được nâng niu chăm sóc ở trong

khuê phòng, chứ không nên lưu lạc đến đây, làm sao không đáng tiếc cho

được?



Giang Tiểu Lâu không lập tức trở về Vãn Nguyện lâu của mình, nàng đứng ở cửa sổ lầu hai nhìn xuống dưới.



Đó là một cỗ kiệu tám người khiêng, trên kiệu nạm vàng khảm ngọc, từ xa

nhìn lại đều là châu quang ngọc khí. Nhưng đó không phải là trọng điểm,

trọng điểm chính là cỗ kiệu đó do tám thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp

khiêng, từng người đều có chiều cao độ gầy như nhau, ngoại hình cũng

giống như được khắc từ một khuôn ra. Người nào cũng vòng eo như liễu,

tóc đen như mây, đôi mắt đa tình, tuy rằng phải khiêng kiệu, nhưng di

chuyển vẫn rất nhẹ nhàng, như những đám mây bay lượn, bay qua như những

giấc mộng phồn hoa. Phía sau kiệu có mấy chục hộ vệ mang đại đao đi

theo, bọn họ lặng yên đi theo không một tiếng động, giống như một đám bò cạp đen kịt, lặng lẽ âm u, tạo thành hình ảnh vô cùng đối lập với hình

ảnh tươi sáng phía trước.



Trơ mắt nhìn đám người biến mất trong bóng tối, Tiểu Điệp lẩm bẩm nói: “Đây…đây là…”



Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười nói: “Tử y hầu thích phô trương như vậy đó.”



Trong bóng tối, nàng nói ra từng chữ, mang theo sự quyết rũ như đang đọc thơ đối câu.



Tiểu Điệp đang muốn nói gì đó, đã thấy nơi gò má Giang Tiểu Lâu lóe ra một

tia ánh sáng u nhạt, nụ cười nhẹ nhàng bình tĩnh, không khỏi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.



Giang Tiểu Lâu cũng như trút được gánh nặng, ở

thời điểm chưa có gì trong tay nàng đã gây được sự chú ý của Tử y hầu,

sự kích thích của đêm nay thực sự quá to lớn.