Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 12 : Người xưa gặp lại
Ngày đăng: 21:28 20/04/20
Trải qua đêm này, Đào Yêu cô nương của Quốc Sắc Thiên Hương lầu dựa vào vũ đạo và nhan sắc
tuyệt diễm mà vang danh kinh thành, càng nằm ngoài dự liệu của Kim Ngọc
chính là, Dương Các lão đặc biệt thích thú bức tranh hoa lan của Đào
Yêu, khi gặp hội văn sẽ cố ý lấy ra mời người khác bình phẩm, người được Dương Các lão ưu ái dĩ nhiên là không phải tầm thường, trong khoảng
thời gian ngắn vô số những quan to quý nhân học đòi văn vẻ đều đến để
cầu tranh, nhưng đáng tiếc Giang Tiểu Lâu nói tay bị thương chưa lành,
không chịu dễ dàng vẽ nữa, chân chính được lưu truyền cũng chỉ có bức
tranh trong tay Dương Các lão mà thôi.
Ngày hôm đó, Tam thiếu gia của Lưu Ngự Sử phủ, Lưu Diệu, cười híp mắt cùng với 1 vị tiểu công tử
như được đúc từ ngọc bước vào cửa. Kim Ngọc lập tức mỉm cười dán vào:
“Lưu tam thiếu đã lâu không đến, hôm nay sao có có thời gian vậy? Không
biết vị ở bên cạnh đây là…”
Tần Điềm Nhi chưa kịp né tránh, chỉ cảm thấy thân thể đầy đặn nóng hổi đã kề sát trên người mình, nhất thời nổi giận: “Cút ra”.
Kim Ngọc bị đẩy ra, thình lình kinh hãi. Nàng là nhân vật tinh tường cỡ
nào, nhìn thoáng qua liền thấy lỗ tai đối phương có 1 lỗ nhỏ, lúc này nụ cười không giảm: “Lưu tam thiếu, nơi này không phải là nơi cho người
thế này đến.”
Lưu Diệu cười ha hả: “Tần công tử hôm nay là khách chính, lẽ nào khách đến cửa rồi còn đuổi ra hay sao?”
Kim Ngọc ngước cằm lên, không tiếp tục để ý người bên cạnh, chỉ lo dán lên
người Lưu Diệu, cố ý thể hiện giọng nói oán trách: “Coi ngài kìa, khách
nếu đã đến cửa thì lý nào lại có chuyện đuổi ra, các cô nương đều rất
ngóng trông Lưu công tử đến, nếu không phải do cổng của phủ Ngự Sử quá
cao, thì ta đã sớm cho người đi mời…” Vừa nói, vừa lôi Lưu Diệu đi về
phía phòng khách.
Tần Điềm Nhi bị bỏ lại một mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời cứng đờ, gấp gáp dậm chân tại chỗ: “Lưu Diệu, huynh dám bỏ rơi ta”
Lưu Diệu quay đầu lại,vội vàng bỏ rơi Kim Ngọc chạy đến dỗ ngọt nàng:
“Không dám, hôm nay muội mới là khách quý. Kim Ngọc, còn không mau đi
chuẩn bị một gian phòng thượng đẳng trang nhã”. Hắn vừa nói vừa nghĩ
thầm: nếu bỏ rơi nha đầu này, lúc về còn không bị đại tỷ xé rách tai hay sao.
Tần Điềm Nhi lúc này mới vui vẻ, hai người cùng sóng vai đi vào. Phía sau là bốn hán tử to khỏe đi theo cách khoảng ba bước chân,
hình như đang bảo vệ hai người bọn họ. Kim Ngọc quay đầu lại liếc mắt
nhìn, bốn người này tướng mạo bình thường, nhưng người nào cũng thân thể cao to, lúc đi lại lộ ra nét oai phong, hiển nhiên là hộ vệ võ công cao cường.
Trong gian phòng trang nhã, một tỳ nữ tướng mạo xinh đẹp
tới giúp hai người cởi áo choàng, cả hai ngồi xuống bàn, các tỳ nữ liền
tấp nập tiến đến như bướm, trong phút chốc đã mang lên rượu và thức ăn
ngon. Tần Điềm Nhi nhíu mày lại, liếc mắt nhìn Lưu Diệu: “Chẳng trách
tẩu tẩu nói huynh chơi bời lêu lổng, nhìn huynh quen thuộc nơi này như
vậy, hiển nhiên là rất thường xuyên đến.”
Lưu Diệu vốn là người
có ngoại hình tuấn tú, xưa nay rất được mỹ nhân yêu thích, lập tức sờ sờ mũi cười: “Cái này à…Điềm Nhi không hiểu rồi, Quốc Sắc Thiên Hương lầu
Giang Tiểu Lâu nghe vậy khẽ cười: “Tỷ yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không chính diện xung đột với người khác trong Quốc Sắc Thiên Hương lầu, càng sẽ
không làm liên lụy đến tỷ, nhưng…”
“Kim Ngọc hơi nhướng mày: “Nhưng cái gì?”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu như tỏa ra ánh lửa: “Nếu không liên quan gì đến Quốc Sắc Thiên Hương lầu thì…”
Vành môi Kim Ngọc nhẹ nhàng hất lên, lộ vẻ tươi cười: “Chỉ cần không liên
quan đến Quốc Sắc Thiên Hương lầu, ngươi muốn giết người phóng hỏa ta
đều không quản. Nhưng mà, ngươi không phải người ngốc, cũng nên tính
toán xem đối phương có bối cảnh thế nào, chuyện gì cũng phải nghĩ đến
hậu quả, làm không tốt thì hài cốt cũng không còn, ở đây là dưới chân
thiên tử…”
Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nhìn Kim Ngọc: “Dưới chân thiên tử thì làm sao?”
Kim Ngọc bị đôi thu thủy dịu dàng của Giang Tiểu Lâu nhìn, trong lòng chấn
động, âm thanh trở nên cay nghiệt: “Ta nhắc nhở ngươi, cái gọi là dưới
chân thiên tử, nghĩa là người có thân phận thấp hèn như ngươi cho dù có
một bụng oan ức cũng không có nơi cáo trạng, ngược lại, nếu vị Lưu công
tử bên trong kia mất một sợi lông, thì ngươi cũng không toàn mạng.”
Giang Tiểu Lâu cũng không có nóng giận như Kim Ngọc tưởng tượng, vẻ mặt bình
tĩnh như nước: “Ai nói ta muốn giết hắn, ta chỉ là một cố gái yếu đuối
trói gà không chặt, thân phận lại thấp hèn, làm sao lại giết được một
công tử xuất thân hiển hách? Kim Ngọc tỷ quá đề cao ta rồi.”
Kim
Ngọc nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này mới hòa hoãn: “Vậy thì tốt, theo
ta đi vào kính ly rượu này, cười một cái xóa hết thù hận đi.”
Cười một cái xóa hết thù hận? Giang Tiểu Lâu cong môi lên.
Bởi vì những người này, nàng nhận hết những khinh thường ức hiếp của thiên
hạ, bị ném vào trong quan tài, bây giờ lại nói nàng cười một cái xóa hết thù hận, chỉ như vậy là muốn san bằng tất cả sao?
Không, tuyệt
đối không! Đời này Giang Tiểu Lâu sẽ không tha thứ cho bất cứ ai từng
thương tổn nàng, cũng không hy vọng bất cứ người nào trợ giúp.
Nhẫn nhịn, chờ đợi, ác độc, đây chính là câu thần chú mà Giang Tiểu Lâu nhiều lần tự nói với mình.
Nàng phải chờ bao lâu, mới có cơ hội ra mặt?
Không ai biết.
Nhưng nàng sẽ chờ, có thể chờ, phải chờ. Vì nàng biết, ngày này sẽ nhanh chóng đến thôi.