Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 13 : Mỹ nhân có độc

Ngày đăng: 21:28 20/04/20


Lưu Diệu ngồi trong

căn phòng trang nhã, kiêu ngạo nhìn Giang Tiểu Lâu. Không thể phủ nhận,

hắn thông minh hiếu học, đầu óc linh hoạt, nhưng từ nhỏ được sinh trưởng dưới sự bảo bọc, coi trời bằng vung, rất ít nghe lời người khác khuyên

nhủ, người duy nhất hắn sợ chính là vị trưởng tỷ được gả vào Tần gia

kia.



Lưu Diệu đánh giá Giang Tiểu Lâu từ trên xuống dưới, biểu

hiện sự thưởng thức không thể che giấu: “Từ trước kia ta đã biết nàng là một mỹ nhân, nhưng không nghĩ lại phong tình đến mức này. Nghe nói nàng vào phủ Tử y hầu không được sủng ái, lại được ban cho Bùi tướng quân,

ai ngờ Bùi tướng quân đó lại là tên đầu gỗ, đành lòng đưa nàng đến những nơi như thế này, chà chà”



Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Lưu Diệu đã kinh ngạc phát hiện vị tỷ phu tuấn mỹ nho nhã của hắn vẫn còn một vị hôn thê mỹ mạo thoát tục thế này.



Quả thật, Giang Tiểu Lâu mỹ

mạo, dịu dàng, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, nhưng đáng tiếc Giang

gia bất quá chỉ là thương hộ, nàng lại không có chỗ nương tựa, làm sao

địch nổi Lưu Yên xuất thân từ phủ Ngự Sử. Sau khi Lưu Yên cao quý trang

nhã được gả vào Tần phủ, chuyện đầu tiên chính là xử lý vị hôn thê này.

Dù cho mấy lần Giang Tiểu Lâu cầu xin được ra đi, nhưng Lưu Yên không

yên tâm. Nên biết để cho Giang Tiểu Lâu xuất phủ thì quá dễ, triệt để

loại bỏ tâm tư trái ôm phải ấp của tướng công mới là khó. Sau đó Lưu Yên mới tìm đến đệ đệ lắm mưu nhiều kế là Lưu Diệu, bảo hắn giải quyết

chuyện này. Lưu Diệu khẽ mỉm cười, vỗ ngực hướng về Lưu Yên đảm bảo,

không quá ba tháng sẽ khiến Tần Tư cam tâm tình nguyện đưa Giang Tiểu

Lâu ra khỏi phủ, hơn nữa, tuyệt không hậu hoạn.



Quả thật hắn có

biện pháp, hơn nữa hắn vô cùng hiểu Tần Tư, chỉ cần một câu “gương mặt

đẹp như vậy, sao không tìm một cây đại thụ mà dựa” liền khiến Tần Tư

thay đổi suy nghĩ, cho nên Giang Tiểu Lâu mới phải vào Hầu phủ.



Giờ khắc này, giọng điệu của hắn ngả ngớn, xem thường, nhưng khó nén sự ngạc nhiên và thèm thuồng nơi đáy mắt.



Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười với hắn, âm thanh uyển chuyển: “Lưu công tử quá

khen, Đào Yêu đi một vòng lớn, mới phát hiện thì ra nơi này cũng là một

nơi tốt để an thân.”



Lúc này Kim Ngọc tới, cười khanh khách đẩy

một ly rượu đến: “Nếu hai vị đều là người quen cũ, thì nể tình Kim Ngọc

ta, từ nay hòa hảo đi.”


Giang Tiểu Lâu dừng một chút, thở dài: “Họ đối xử với ta thế nào cũng không

quan trọng, nhưng tại sao lại không buông tha cho nhũ mẫu của ta? Ta từ

nhỏ đã không có mẫu thân, là nhũ mẫu nuôi ta khôn lớn, trong lòng ta, bà và mẫu thân cũng không khác nhau mấy. Bà đã lớn tuổi, lại bị sai đến

phòng giặt quần áo, mùa đông khắc nghiệt còn phải giặt đồ riêng cho của

tỷ tỷ huynh. Huynh có biết, mỗi khi ta nhìn thấy mái tóc hoa râm của nhũ mẫu, lưng cong lên, ngón tay sưng đỏ, nội tâm ta đau đớn thế nào không? Tỷ tỷ cao quý của huynh mỗi ngày thay không biết bao nhiêu là y phục,

tơ lụa, gấm vóc, váy dài, áo ngắn, áo choàng, áo lông thú…Toàn bộ khoảng sân đều phơi đầy những bộ quần áo khiến người ta nhìn mà thèm muốn, đâu có ai nghĩ đến chuyện thương tiếc nhũ mẫu già nua, suy yếu của ta? Bà

cũng đâu có làm gì sai chứ, chỉ là giúp đỡ ta bỏ trốn thôi mà, vậy mà tỷ tỷ và tỷ phu huynh lại đánh bà cho đến chết, hoàn toàn không quan tâm

ta khóc lóc đến cỡ nào, lẽ nào lòng người lại có thể tàn nhẫn đến vậy

sao?”



Lưu Diệu trợn mắt ngoác mồm, những chuyện này quả thật hắn

tai nghe mắt thấy nhưng chưa từng để ở trong lòng, tỷ tỷ đối xử với tình địch như thế này cũng là chuyện đương nhiên. Huống chi năm đó, hắn từng mơ ước mỹ mạo của Giang Tiểu Lâu, tìm mọi cách lấy lòng nhưng đều bị

nàng từ chối thẳng thừng. Bây giờ mỹ nhân này như biến thành người

khác, giơ tay nhấc chân là có thể câu mất hồn người đối diện.



Những cảnh giác ban nãy, những phòng bị ban nãy, dĩ nhiên trong lúc vô tình đã tan thành mây khói.



Giang Tiểu Lâu giương mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Cuộc đời của ta đã bị Tần gia và tỷ tỷ ghen tị của huynh phá hủy, huynh nói ta có thể không oán

hận sao?”



Lưu Diệu nhìn nàng, thật sự phi thường động lòng, có chút hối hận.



“Tỷ tỷ ta cũng hơi ghen một chút, dù sao nàng cũng từng là hôn thê của tỷ

phu, lại nhiều lần thỉnh cầu rời đi, chưa từng có lòng phá hoại bọn họ,

nhưng tỷ ấy lại không chịu tha cho nàng, ta cũng nên khuyên nhủ tỷ ấy

mới phải.”



Lưu Diệu nói như bị quỷ thần xui khiến, có trời mới

biết mỹ nhân cứng đầu này sau khi thông suốt lại phong tình đến mức này, sớm biết như vậy hắn sẽ không khuyên Tần Tư đưa nàng vào Hầu phủ, mà

phải tìm đủ cách biến nàng thành của mình.



Mặc dù hắn là một công tử bột có tâm kế, nhưng dù sao cũng không đủ định lực, Giang Tiểu Lâu

oán hận mà cũng ôn nhu uyển chuyển như vậy, tựa như nước không hở chỗ

nào, dĩ nhiên là đã đánh thủng được tâm tư hắn tự cho là không gì xuyên

thủng được.



Hắn căn bản không nghe rõ nàng nói cái gì, chỉ nhìn thấy một đôi mắt dịu dàng đang lay động trong đầu.