Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 14 : Công tử phong lưu
Ngày đăng: 21:28 20/04/20
Giang Tiểu Lâu điềm
đạm nhìn đối phương một chút, âm thanh uyển chuyển: “Ta vốn chỉ muốn
bình đạm sống qua một đời, huynh lại xúi giục Tần Tư đem ta đưa vào Tử y hầu phủ, tâm tư của huynh sao lại tàn nhẫn như vậy?”
“Món nợ này nàng cũng không thể đổ hết lên đầu ta, ta chỉ nghĩ là đưa nàng vào Hầu
phủ để hưởng phúc, làm sao ngờ được những chuyện sau này, đúng không?”
Lưu Diệu nói theo bản năng.
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn không nói, ánh mắt phức tạp, thần sắc mơ hồ.
Lưu Diệu bị thu hút đến trong lòng ngứa ngáy, liền đứng lên muốn nắm lấy
tay nàng, đúng lúc chuẩn bị ôm lấy nàng an ủi vài câu, không ngờ Giang
Tiểu Lâu đột nhiên đứng dậy lùi về phía sau mộtbước, đặc biệt xa cách:
“Bên ngoài còn rất nhiều khách đang chờ ta, Lưu công tử, đi thong thả
không tiễn.” Nói xong đã kiên quyết quay đầu rời đi.
Chờ đến khi
góc váy nàng biến mất ở ngoài cửa, đầu óc của Lưu Diệu giống như vừa bị
tạt một chậu nước lạnh, lăn qua lộn lại trong phòng hối hận sao mình
hành động không đủ nhanh, bỏ mất đi chơi hội tốt.
Trải qua sự
việc đêm hôm trước, Kim Ngọc vốn cho rằng Lưu Diệu sẽ không trở lại,
nhưng nàng không nghĩ tới sau khi Giang Tiểu Lâu kính rượu xong, Lưu
Diệu giống như bị câu mất hồn phách, ba ngày hai lượt đều đến Quốc Sắc
Thiên Hương lầu.
Đáng tiếc hắn lại không thể gặp riêng một mình
Giang Tiểu Lâu, bởi vì người muốn gặp vị Đào Yêu cô nương này quá nhiều, đặc biệt là công tử Thẩm Trường An phủ Vi Bá hầu, thiếu tướng quân
Vương Hạc phủ Phiêu kỵ tướng quân, và công tử Ngô Tử Đô phủ Hộ bộ thượng thư, ba người vẫn theo rất sát Giang Tiểu Lâu, ngàn vàng dâng lên chỉ
mong có được nụ cười của mỹ nhân, bọn họ chưa có cơ hội gặp riêng nàng,
sao có thể để người khác có cơ hội đó.
Ngày hôm đó sau giờ ngọ,
Lưu Diệu mang theo tùy tùng đến Quốc Sắc Thiên Hương lầu, vừa nghe nói
Đào Yêu cô nương đi vắng đã thay đổi sắc mặt, không nhịn được hỏa khí
dồn nén suốt mấy ngày qua, nhất thời lớn tiếng hét lên: “Giang Tiểu Lâu
nếu nàng không ra đây, ta sẽ lật tung Quốc Sắc Thiên Hương lầu này.”
Tỳ nữ vội vã đi tới ngăn cản, Lưu Diệu gạt nàng ra, càng hùng hùng hổ hổ
bước lên trên lầu, không chút nghĩ ngợi một cước đá văng cửa một gian
phòng trang nhã. Chỉ thấy bên trong một mỹ nhân trẻ trung đang ôm một
Ba người này trái đâm phải chém cùng lúc, Lưu
Diệu nhìn bọn họ một chút, khẩn trương đến mức yết hầu lay động, dùng
sức nuốt một ngụm nước miếng. Hắn biết rõ ba người này đều là thế gia
công tử, một người thì có thể không sợ, nhưng 3 người hợp lại thì phủ
Ngự Sử của hắn cũng không thể giải quyết được. Suy nghĩ như thế, hắn chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Vương công tử quên lần trước phụ thân ngươi dùng roi ngựa cột ngươi đi dạo phố rồi sao, ngươi định
vì tranh giành mỹ nhân mà bị thêm lần nữa sao?”
Vương Hạc lần
trước bởi vì uống rượu gây sự, bị Phiêu Kỵ tướng quân Vương Sung đánh
gần chết, việc này chính là điểm yếu của hắn. Nghe người khác nhắc lại
trước mặt Đào Yêu, nhất thời con mắt hắn đỏ như máu, vừa xuống xông đến
đấm một cái, lại bị Ngô Tử Đô chặn đứng. Ngô Tử Đô che trước mặt Vương
Hạc, mặt âm trầm, nhìn chằm chằm Lưu Diệu: “Khá lắm, to gan quá rồi.”
Lưu Diệu không thèm nhìn ba người đang hùng hổ đó, chỉ quay đầu nhìn chăm
chăm Giang Tiểu Lâu, trong ánh mắt biến ảo không ngừng.
Giang
Tiểu Lâu lạnh lùng nhấc môi, gương mặt nổi lên nụ cười diễm lệ, kinh tâm động phách: “Lưu công tử, hôm nay Thẩm công tử mời ta đến thưởng ngoạn, không ngại thì ngồi xuống cùng thưởng thức đi.”
Hời hợt một câu
nói, chỉ vì mang theo chút ý cười, gương mặt lập tức không còn vẻ lạnh
nhạt, lộ ra một ít thanh nhã quyến rũ, khiến người nhìn không chớp mắt.
Tức giận của Vương Hạc nhất thời tan thành mây khói, cả người như giẫm
trong sương mù, thân thể lướt nhẹ, trước mắt chỉ còn lại nét cười của
nàng, trong lòng chứa đựng vạn đóa hoa tươi, không cách nào hình dung
được. Hắn nhếch miệng nở nụ cười, cười đến vô lại, ánh mắt sắc bén:
“Được, được, Lưu công tử cùng ngồi xuống thưởng thức với bọn ta đi.”
Hắn nói như vậy, lập tức vỗ mạnh vào bả vai Lưu Diệu một cái, làm cho Lưu
Diệu không kềm được phải lảo đảo hai bước ngã ngồi trên mặt đất.
Vương Hạc cười ha hả, Thẩm Trường An thuận tay đẩy một ca cơ bên cạnh tới
trước mặt Lưu Diệu: “Đi, bồi tiếp Lưu công tử.” Ngữ khí hết sức thân
mật, chỉ là nụ cười khá uy hiếp, khí thế bức người.
Người bên ngoài nhìn lại, chỉ thấy không khí giữa bọn họ rất quỷ dị, rất không ổn, nhất thời cảnh giác nhìn sang.
Chỉ có Giang Tiểu Lâu, khóe môi hơi nhếch lên, không nói một lời, chỉ lặng lẽ mỉm cười.