Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 15 : Hành động điên cuồng

Ngày đăng: 21:28 20/04/20


Ca cơ lập tức cúi

người bước qua, ngoan ngoãn ngồi ở bên người Lưu Diệu. Nhìn thấy vẻ mặt

miễn cưỡng tức giận của Lưu Diệu, nàng như vô tình như cố ý áp sát vào

người hắn, bộ ngực đầy đặn trắng mịn cố ý chạm vào khủy tay hắn một cái.



Lưu Diệu cúi đầu nhìn, trên mặt ca cơ ngạt ngào son phấn, dung nhan tú lệ,

nếu là ngày thường hắn còn có chút hứng thú, nhưng vừa nhìn thấy Giang

Tiểu Lâu ở đối diện, nàng ăn vận đẹp đẽ, nói người lơ đãng tạo thành phí khái phong nhã.



Có nàng ở đây, những người còn lại đều như gà mái.



Hắn đẩy ca cơ kia ra, bưng ly rượu lên đi tới trước mặt Giang Tiểu Lâu,

muốn nói chuyện với nàng, không ngờ bị Vương Hạc cố ý vung tay đánh đổ

ly rượu, nhất thời rượu xối ướt vạt ác trước. Hắn cầm chén không trong

tay đứng trước mặt mọi người, rất chật vật.



Giang Tiểu Lâu thấy

vậy cũng không nói nhiều, chỉ là cầm ly rượu của mình lên đưa cho hắn.

Lưu Diệu bất ngờ, nhìn những ngón tay như tuyết ngọc đưa ly rượu sang,

vốn là muốn từ chối, lại như bị quỷ thần xui khiến mà nhận lấy, chờ cho

rượu vào bụng mới nhớ ly rượu này đã được Giang Tiểu Lâu dùng qua, mùi

hương mơ hồ khác thường vương vấn chung quanh. Trong lòng hắn thình lình rạo rực, lén nhìn lại, người kia lại không có chút gì khác thường, vẫn

một bộ dạng xuất trần tuyệt tục.



Vương Hạc thấy cảnh này, nhất thời vẻ mặt quái lạ, tựa phẫn nộ lại như hối hận, trừng mắt nhìn Lưu Diệu hai cái mới chịu thôi.



Lưu Diệu bước chân mông lung về tới chỗ ngồi của mình, hỏa khí lúc nãy hoàn toàn bị dập tắt.



“Chậu hoa lan này là trân phẩm hiếm có ta tìm được, lần này cố ý đưa đến làm

lễ vật tặng Đào Yêu cô nương.” Thẩm Trường An dặn dò người mang chậu hoa lan ra.



Hoa lan chỉ có năm sáu đóa màu trắng nho nhỏ, yêu kiều

thướt tha, lá xanh sẫm nhìn như đang mọng nước, đậm chất yếu đuối mong

manh, từng chiếc lá đón gió rung rinh, khiến cho lòng người mê đắm. Một

cơn gió thổi qua, mọi người đều ngửi được mùi hương thoang thoảng, trong mùi hương mang theo một loại ướt át, khiến người ngửi được cảm thấy

phấn chấn tinh thần.



“Quả nhiên là 1 chậu Mặc Lan cực phẩm” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười: “Vậy thì đa tạ Thẩm công tử.”



Thẩm Trường An biết Giang Tiểu Lâu am hiểu vẽ hoa lan, vì muốn làm mỹ nhân

vui vẻ mới trăm phương ngàn kế bỏ ra nhiều tiền tìm được chậu hoa này,
Đáy mắt Ngô Tử Đô lóe qua một tia u quang: “Ta thấy cũng chưa chắc.”



Lưu Diệu tự mình dẫn người đi lên đỉnh tháp, mọi người vẫn vui đùa như cũ, không ai để ý đến.



Một lát sau, trên trời tựa hồ có thứ gì đó rơi xuống, một ca cơ theo bản

năng đưa tay lên phất, nhìn kỹ lại đột nhiên hét to: “Ôi, ông trời ơi,

có mưa vàng.”



một tiếng kêu lên, tất cả mọi người đều ngẩn mặt lên, ánh mắt tập trung giữa không trung.



Trên đỉnh tháp cao cách đó không xa, có vô số miếng vàng nhẹ nhàng bay lượn, không ngừng từ trên cao rơi xuống. Đầu tiên những miếng vàng còn tụ tập một chỗ, sau đó đột nhiên tản ra, điên cuồng bay lượn đầy trời, từ xa

nhìn lại bầu trời được che kín bằng một màu vàng.



Không phải mưa vàng, là miếng vàng.



Ánh mặt trời sáng lạn chiếu sáng từng miếng vàng, phảng phất như có hơn vạn mặt trời nhỏ điên cuồng xoay tròn, bay lượn, có cái thì phân tán khắp

nơi, như thiên nữ đang rải cánh hoa, có cái thì dính chặt lấy nhau, như

những đứa trẻ bướng bỉnh, còn có miếng nhàn nhã tự tại, cuối cùng rơi

xuống mặt đất tao nhã như chiếc lá cây, tư thái khác biệt, ánh vàng chói lọi! Trong lúc bay lượn những miếng vàng va vào nhau phát ra tiếng leng keng, phảng phất như tiếng từ trời cao vọng xuống.



Các công tử phú quý không ngờ Lưu Diệu lại làm ra chuyện điên cuồng như thế, đều trợn mắt ngoác mồm mà nhìn.



Trên không gió lớn, có một ít miếng vàng tự do tản mạn bay đến trên cỏ, trên tảng đá, bên dòng nước, thậm chí dính trên cành cây cao cao. Các ca cơ

không thể kềm chế được, dồn dập đứng dậy đi nhặt, các nàng không để ý

hình tượng mà nằm rạp trên đất, có người còn leo cả lên cây để lộ ra cả

quần lót, tranh giành cướp đoạt, liều lĩnh lôi kéo nhau.



Ở khung cảnh hoảng loạn đó, Lưu Diệu đứng trên đỉnh tháp cười ha hả, tiếng cười cực kỳ đắc ý, càn rỡ.



Không nghi ngờ chút nào, hắn thắng rồi, đại đại thắng. Thắng một cách điên cuồng, thắng một cách hoành tráng.



Một mảng phồn hoa gấm vóc, người người đều chấn động, chỉ có Ngô Tử Đô chú ý nét mặt Giang Tiểu Lâu.



Nàng chỉ mỉm cười đứng nhìn, như đang thưởng thức hoa tuyết.



Biểu tình đẹp đẽ giống như được điêu khắc, không chút thể hiện một tia kinh ngạc hoặc hâm mộ.



Dị thường bình tĩnh.



Bình tĩnh đến gần như quá mức.