Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 16 : Chơi mã điếu
Ngày đăng: 21:28 20/04/20
Chờ đến khi Lưu Diệu từ tháp cao đi xuống, chỉ vào Vương Hạc cười nói: “Vương công tử, lễ vật của ta so với ngươi thì thế nào?”
Sắc mặt Vương Hạc hết sức khó coi, Thẩm Trường An vừa muốn mở miệng lại bị Ngô Tử Đô bên cạnh ngăn cản.
Lưu Diệu sỉ nhục Vương Hạc đến mức không còn chốn dung thân, đúng lúc đang
dương dương tự đắc, lại nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đứng lên, rõ ràng là
đang muốn đi, vội vàng tiến lên hai bước: “Đào Yêu…”
Vương Hạc
ngồi một chỗ không nhúc nhích, sắc mặt đỏ bừng, rõ ràng vì đấu thua mà
thấy rất mất mặt. Ai ngờ Giang Tiểu Lâu lại nhẹ nhàng nói: “Vương công
tử, bây giờ vẫn còn sớm, trở về Quốc Sắc Thiên Hương lầu đánh một ván cờ được không?”
Đào Yêu mời Vương Hạc đánh cờ? Nàng chủ động mời
người khác đánh cờ sao? Tất cả mọi người đều ngây người, thậm chỉ ngay
cả bản thân Vương Hạc cũng ngẩn ngơ suốt nửa ngày, đến khi xác định đối
phương không phải nói đùa, hắn mới nhất thời mừng rỡ nhảy lên, luôn
miệng nói: “Được, được, được.”
Không riêng Vương Hạc, những người khác cũng theo bọn họ chen chúc nhau rời đi, từ đầu tới cuối Giang Tiểu Lâu đều không nhìn đến Lưu Diệu một cái.
Lưu Diệu đứng ở đó, mấy ca cơ bên cạnh vẫn còn điên cuồng tranh nhau cướp vàng, đó là số vàng
trị giá năm ngàn lượng, nhưng không đổi được một cái nhìn của mỹ nhân,
sảng khoái lúc nãy trong mắt tan thành mây khói, chỉ còn dư lại một trận tức giận.
Ba ngày sau, tại Quốc Sắc Thiên Hương lầu.
Lưu
Diệu bước lên bậc thang, tỳ nữ thấy hắn là sắc mặt lập tức thay đổi, vội vã đi vào thông bào. Kim Ngọc cười hì hì tiến lên đón tiếp: “Thì ra là
Lưu công tử đến rồi, mau vào trong ngồi.”
Rõ ràng là sợ hắn gây
sự, nhưng vẫn làm ra vẻ vui mừng đón tiếp, Lưu Diệu khịt mũi coi thường, vênh váo hung hăng hỏi: “Đào Yêu đâu?”
Kim Ngọc cười nói: “Lưu công tử, bên trong đang mở màn, Đào Yêu đang ở cùng với…”
Ý là Đào Yêu đang chơi mã điếu bên trong.
Giang Tiểu Lâu nhìn Lưu Diệu một chút, bộ dáng cười cợt.
Ván tiếp theo, dường như Lưu Diệu đang từ từ đổi vận, cũng thắng được vài
lượt cờ, được 50 lượng, trong lòng hắn mới yên ổn lại một chút. Nhưng cứ như bị ông trời trêu chọc, ván tiếp theo, hắn lại bắt đầu xuống dốc,
không bao lâu, đã thua sạch sành sanh.
Giang Tiểu Lâu tráo bài,
động tác thanh thoát nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, không nhìn ra một kẽ hở. Trò mã điếu này từ năm ba tuổi nàng đã ngồi trong lòng phụ thân
mà học, xưa nay vô cùng thành thạo, chỉ cần quân bài vào tay, thì nàng
xem như muốn gì được đó. Dĩ nhiên Lưu Diệu đánh cũng không tệ, nhưng Lưu Ngự Sử là người cực kỳ căm ghét những trò bài bạc này, nên kỹ thuật
của hắn không thể nào có thể so với nàng được.
Lưu Diệu theo bản
năng muốn đứng lên, lại bị Thẩm Trường An đè lại: “Ay, sao mà nói đi là
đi ngay vậy. Đánh, nhất định phải đánh.”
Lưu Diệu biết nếu hôm
nay lâm trận bỏ chạy, đời này hắn cũng đừng mong ngẩn cao đầu ở kinh
thành, nhưng nếu tiếp tục đánh nữa… Chóp mũi của hắn bắt đầu đổ mồ hôi,
miễn cưỡng chống đỡ, trong tay nắm một quân bài xoay tới xoay lui không
ngừng, phải cân nhắc bảy tám lần mới dám đặt xuống. Rõ ràng hắn cưỡi hổ
khó xuống, số tiền kia toàn bộ đều không phải của hắn, nếu không thể
thắng lại, vậy thì đời này hắn đừng mong quay về gặp đại tỷ.
Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nhìn vẻ mặt Lưu Diệu, che lại sự lạnh lùng chế giễu
trong đáy mắt. Người ở phía sau nhìn vào những quân bài của nàng luôn
cảm thấy kỳ lạ, nàng khẽ mỉm cười, cầm một quân bài trong tay ném ra
ngoài.
Đông phong.
Lần này, khắp phòng yên lặng như tờ.
Mồ hôi trên đầu Lưu Diệu càng nhiều, vạt áo trước sau đều ướt đẫm, tay
cũng bắt đầu run rẩy, hắn bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt giận giữ: “Giang
Tiểu Lâu, nàng dám phá bài.”