Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 17 : Vực sâu vạn trượng
Ngày đăng: 21:28 20/04/20
Thẩm Trường An cười
lạnh nói: “Dám chơi dám chịu, ở đây có bao nhiêu con mắt như vậy, ngươi
cho rằng người khác đều bị mù cả sao?”
Lưu Diệu tức đến không kềm được, sắc mặt đỏ bừng lên, rõ ràng đã đến cực điểm.
Nhìn thấy đối phương đã rơi vào bẫy, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng đẩy bài về
phía trước một cái, tươi cười như cũ: “Đánh bài thật vô vị, hay là quay
lại đánh cờ đi.”
Nàng vừa nói như vậy, rõ ràng là từ bỏ cơ hội dìm cho Lưu Diệu thua đến mức tổ tông cũng không thèm nhận.
Mọi người nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, Thẩm Trường An giật giật miệng như
muốn nói gì, Vương Hạc kéo hắn lại, không hề để ý cười nói: “Được, không đánh không đánh, ta đánh cờ với nàng.”
Vương Hạc sớm đã mê mẩn
Giang Tiểu Lâu đến thần hồn điên đảo, giáo huấn Lưu Diệu chỉ là chuyện
nhỏ, làm sao hắn bận tâm cho được?
Lưu Diệu bất ngờ cực điểm, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, mới phát hiện khắp toàn thân đã ướt đẫm mồ hội.
Giang Tiểu Lâu đi ngang qua bên người hắn, nhẹ nhàng nâng mắt liếc hắn một
cái, chỉ một cái nhìn, khiến cho trái tim đã rơi xuống vực của Lưu Diệu
lại bay lên tận mây xanh.
Ra cửa, người đáng lẽ đi ở cuối cùng là Ngô Tử Đô lặng lẽ đến gần, thấp giọng cười nói: “Trước khi mèo cắn chết chuột đều muốn chơi đùa một trận, hôm nay Đào Yêu tiểu thư chơi có vui
không?”
Giang Tiểu Lâu cười tủm tỉm trả lời một câu: “Cuộc sống
của các vị thế gia công tử đa phần đều nhàm chán, màn kịch hôm nay, Ngô
công tử xem có thấy thú vị không?”
Ngô Tử Đô sững sờ, giây lát
trong khóe mắt chuyển ra từng tia tư thái phong lưu, cười ha ha nói:
“Thú vị, thú vị, quả là rất thú vị.”
Có một thì có hai, có hai sẽ có ba. Đánh bạc là thứ rất dễ khiến người ta mê mẩn. Giang Tiểu Lâu dám đánh bạc, là bởi vì nàng vĩnh viễn sẽ không bị dục vọng và những nhân
tố khác quấy nhiễu. Nàng đánh bạc chỉ có một mục đích, dẫn cá cắn câu.
Nàng có thể thắng không phải dựa vào vận may, mà là nàng có lý trí sáng
suốt, cùng với sự chuẩn bị chặt chẽ. Nàng biết tài sản của Lưu Diệu,
càng biết là tài sản riêng của vị Tần phu nhân kia đều giao hết cho
người đệ đệ đáng tin cậy này quản lý. Đại khái đối phương có khoảng ba
vạn lượng tài sản, nàng chiếu theo số lượng đó sắp xếp thành kế hoạch
Mỗi người đều phải trả giá cho hành động của chính mình, trước kia nàng
nhường nhịn như vậy, cho nên phải chịu những đau khổ này, Lưu Diệu thì
có khác biệt gì chứ?
Giết người không thấy máu, thì có gì khó!
Chỉ tiếc, Ngô Tử Đô đã đoán sai, cái Giang Tiểu Lâu nàng muốn không phải là tiền, mà là mạng của Lưu Diệu.
Ba ngày sau chủ nợ của phủ Ngự Sử tới cửa, Lưu Thành Sơn không ngờ mình
mới vừa viết sớ kết tội Hoài Nam vương dung túng con mình hành hung
người khác, quay đầu lại con trai mình đã cho mình một bạt tay thật đau. Trong cơn giận dữ, hắn cắn răng trả hết tiền nợ, quay đầu lại vì quá
đau lòng và tức giận mà đánh Lưu Diệu ba mươi gậy. Chuyện này bị làm ầm ĩ lên, người trong phủ Ngự Sử cầu xin cũng vô dụng, cuối cùng kinh động
đến trưởng nữ Lưu Yên sớm đã xuất giá, Lưu Yên vừa nghe thấy tài sản
riêng mình giao cho đệ đệ quản lý đã bị thua sạch, nhất thời tức giận
đến ngất xỉu, khi tỉnh lại không nói một lời đã quay đầu bỏ đi. Lúc này
có người cố ý đem chuyện hôm đó Lưu Diệu vung tiền thi thố với người
khác ra ngoài, Lưu Ngự Sử càng tức giận, lại đánh cho nhi tử đang đau
đớn nằm đó một trận gần chết, nhốt ở trong nhà không cho phép ra ngoài.
Lưu Diệu bị nhốt nửa tháng, trái suy phải nghĩ rốt cuộc đã cảm thấy không
đúng, tất cả dường như đều không liên quan đến Giang Tiểu Lâu, nhưng mọi thứ đều bắt đầu từ nàng. Hắn tìm mọi cách thoát ra khỏi phủ Ngự Sử,
chuyện đầu tiên là đi tìm Giang Tiểu Lâu.
Đi đến bậc thang của
Quốc Sắc Thiên Hương lầu, Lưu Diệu càng nghĩ càng tức giận, đôi mắt tràn ngập dáng vẻ độc ác âm hiểm. Tiện nhân kia, dung mạo mỹ lệ như vậy,
dáng người thướt tha như vậy, nhưng rõ ràng đang ở trong bóng tối đổ
thêm dầu vào lửa, gây nên sóng gió.
Nếu như không có nàng, hắn sẽ không chìm sâu vào trong bài bạc.
Lưu Diệu gắt gao nắm chặt nắm đấm đến trắng bệch bàn tay, hận không thể bóp nát cả ngón tay. Được lắm, ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa, dù
sao ta cũng không được sống yên ổn, lấy mạng của ngươi xem như trút được cơn giận này.
Nghĩ như vậy, đôi mắt đỏ lên như máu, gương mặt vốn tuấn tú càng ngày càng trở nên dữ tợn.
Ở đầu kia của hành lang truyền đến tiếng nói mềm mại của Giang Tiểu Lâu:
“Vương công tử nói đùa rồi, bất quá chỉ là mấy kỹ xảo nhỏ thôi…”
Không biết Vương Hạc lại nói gì, bên trong ngập tràn tiếng cười.
Lưu Diệu giận đến nghiến răng kèn kẹt: “Cười đi cười đi, Giang Tiểu Lâu, xem ta có hủy đi xương cốt của ngươi không.”