Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 18 : Chém ngang lưng

Ngày đăng: 21:28 20/04/20


Trong phòng, lư hương bằng ngọc tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, khói thơm lượn lờ bay lượn

dưới ánh lửa bập bùng, phảng phất như đào nguyên tiên cảnh. Thẩm Trường

An mặt dầy năn nỉ: “Mùi hương này pha chế làm sao, còn có phương pháp

chơi đùa mới mẻ như vậy nữa, có thể dạy cho ta không?”



Thẩm

Trường An là người thích vui chơi thích náo nhiệt, trời sinh không thể

ngồi yên một chỗ, nhìn thấy cái gì mới mẻ là thích. Giang Tiểu Lâu tỉ mỉ nói qua một lượt, hắn liền thật sự cho người lấy hương triện* hình hoa

hồng tường vân ra để làm thực nghiệm, đáng tiếc động tác của hắn thô lỗ, phấn hương rơi đầy trên đất.



*hương triện:là khuông dùng để làm trầm hương.



Giang Tiểu Lâu cười nhẹ nhàng, chủ động tiếp lấy, nhẹ nhàng đỡ lấy tay hắn:

“Lúc múc phấn hương phải nhẹ nhàng một chút, từ từ bỏ vào trong khe hở

trên hương triện, không được để hương triện lay động.”



Thẩm

Trường An vốn là người có mới nới cũ, những cô nương ngồi ở đây đều từng được hắn theo đuổi, chẳng qua hắn là người thấy một người là yêu 1

người. Giang Tiểu Lâu lại không giống, nàng đối với mọi người đều ôn

hòa, bình đẳng như nhau, cho dù Thẩm Trường An dùng hết tâm tư cũng

không đổi được sự thiên vị của nàng. Vốn là hắn thường khịt mũi khinh

thường Vương Hạc si mê Giang Tiểu Lâu quá mức, gần đây chính hắn cũng

ngày càng hay đến chỗ Giang Tiểu Lâu.



Nhìn Giang Tiểu Lâu dùng

một cây trượng nhỏ như một cái xẻn, tỉ mỉ san phẳng phấn hương bên trong hương triện, tâm tĩnh, khí trầm, mọi người đều không khỏi ngây người.

Trong giây lát đó, nàng nhen lửa phấn hương, một đám khói uốn lượn bay

lên.



Cõi đời này, quả thật có người làm cái gì cũng khiến người ta thấy hài lòng thích thú.



Vương Hạc nhìn chăm chăm đôi mắt của Giang Tiểu Lâu, Thẩm Trường An cầm lấy

hương triện lật qua lật lại ngắm nhìn, Ngô Tử Đô ôm mỹ nhân nhẹ giọng

cười đùa, con mắt thỉnh thoảng lại rơi vào trên người Giang Tiểu Lâu.



Cả phòng đều là thế gia công tử, chỉ nói chuyện phong nguyệt, nhưng nói đi nói lại cuối cùng cũng sẽ nói đến chuyện trên dưới triều đình.



Vương Hạc nói: “Gần đây lão đầu tử (cha) ta gọi ta đi rèn luyện trong quân,

mấy người kia không thích nhất chính là những con cháu nhà giàu như

chúng ta, hở một chút là nguyên tắc này nọ, ta nhìn là thấy phiền rồi.”



Ngô Tử Đô cười đưa ly rượu cho hắn: “Đây là cơ hội tốt người khác cầu còn

không được. Nếu phụ thân huynh nói như vậy, có thể thấy là đã chuẩn bị

xong hết rồi, tuyệt đối sẽ không để huynh chịu thiệt thòi, dù sao đi một chuyến cũng tốt, còn hơn tương lai không có chiến tích gì để kế thừa

tước vị.”



Vương Hạc không phản đối, mày kiếm mắt sao như có thêm

ba phần lệ khí: “Nhưng khẩu khí của ông ấy, cứ như là ta cả ngày chỉ

biết chơi bời lêu lổng, không có chuyện gì làm.”



Thẩm Trường An
người khác chú ý.



Lúc Tiểu Điệp đi theo bên cạnh cỗ kiệu đến đây, ống quần không cẩn thận bị cành cây kéo rách, nàng liền vội vàng cúi

người xuống kéo ra, đúng ngay tại lúc này, một trận âm thanh náo động

vang đến. Tiểu Điệp hết hồn, vội vàng nhìn sang hướng phát ra âm thanh,

phía bên kia Lưu Diệu ngã nhào trên đường, con mắt của hắn trợn to, tựa

hồ không thể tin tại sao mình bị người ta một đao chém thành hai mảnh.



Toàn bộ sự kiện này phát sinh ngoài dự liệu, bắt đầu từ khi Lưu Diệu đi đến

Sướng Xuân Viên, không, phải nói là bắt đầu từ khi hắn nhìn thấy Giang

Tiểu Lâu trong Quốc Sắc Thiên Hương lầu, tính mạng của hắn đã định là

phải chôn vùi giữa một mảng huyết sắc đen tối.



Giờ khắc này, hắn

thở hồng hộc, cái lưng bị chém ngang đang không ngừng đổ máu, thân thể

bị đứt làm hai đoạn vẫn còn ấm áp như cũ, máu trong bóng tối tỏa ra một

mùi tinh hương ngọt ngào, dần dần nở ra một đoán hải đường diễm lệ trên

nền gạch màu xanh.



Tiểu Điệp từ xa nhìn thấy người mình vừa gặp cách đây không lâu đang máu me nằm một chỗ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.



Bọn hộ vệ mặt sắt xuất hiện trong bóng tối ở bên góc đường, một người trong đó rút trường kiếm về, không hề cảm xúc nói: “Dám vô lễ với quý nhân,

đi tra xem rốt cuộc là ai.”



Tiếng huyên náo ồn ào xuyên thủng bầu trời rộng lớn, trước cửa Sướng Xuân Viên có vài con đom đóm đang bay

lảng vảng chung quanh mấy cái đèn lồng, một trận gió thổi qua khiến nó

dường như có thể bị thiêu cháy bất cứ lúc nào, làm nổi bật ánh sáng trên trang phục của những quan to quý nhân đang chen chúc đến xem náo nhiệt. Cỗ kiệu nhìn cực kỳ bình thường đó nhanh chóng được khiêng lên, biến

mất giữa con phố mênh mông. Mọi người nghị luận sôi nổi, cuối cùng có

người thét lên một tiếng, đã nhận ra rốt cuộc hắn là ai.



Tương

đại thiếu gia đệ nhất ăn chơi chốn kinh thành vừa bị Thái tử phi kéo ra

khỏi rạp hát trông y như một con lươn trơn nhớt, thừa dịp một màn náo

nhiệt vừa rồi đã lẩn đi mất, đến lúc này mới xuất hiện. Tên háo sắc nằm

đó sớm đã biến mất không một tiếng động, tiếng ồn ào huyên áo che kín

bầu trời, hắn lại nhìn thấy một con hẻm nhỏ nơi ánh đèn lồng được chiếu

sáng. Ngày thường hẻm nhỏ đó chật chội vô cùng, vắng người thưa thớt, so với một Sướng Xuân Viên huyên náo đúng là một trời một vực.



Giờ khắc này, ở nơi đó có một cỗ kiệu sừng sững.



Người bên kiệu đều lặng im không một tiếng động, một trận gió đêm thổi tấm

màn kiệu bay lên, một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo đỏ đang ngồi bên trong,

mặt mỉm cười, vành tai cong cong, giống hệt những mỹ nhân chỉ có thể

nhìn thấy trong những bức họa.



Nhìn thoáng qua, Tương Trạch Vũ

hầu như ngây dại. Đợi đến khi hắn bừng tỉnh mà đuổi tới, cỗ kiệu kia đã

biến mất, là hồ ly tinh, hay là quỷ?



Chỉ có gió lạnh không ngừng thổi qua con hẻm nhỏ, khiến cho toàn thân hắn nổi da gà.