Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 19 : Đến cửa tạ tội

Ngày đăng: 21:28 20/04/20


Tin tức của Quốc Sắc

Thiên Hương lầu xưa nay là linh thông nhất, đừng nói đại sự xảy ra trong kinh thành, cho dù là phu nhân nhà ai làm vỡ gương, hay đánh thị thiếp

cũng đều biết rõ.



Thẩm Trường An vừa vào cửa liền oang oang: “Lưu Diệu chết rồi.”



Ngô Tử Đô đang đánh cờ với Vương Hạc, nghe xong lời này lập tức sựng tay lại: “Chết rồi?”



“Đúng vậy, chết ở trước cửa Sướng Xuân Viên, máu chảy đầy đất, ruột lòi hết

cả ra ngoài, có rất nhiều người vây xem, lúc ta đến nơi thì người đã

được nha môn đưa đi rồi.” Thẩm Trường An ngồi xuống, bưng chén lên ừng

ực uống một hơi, đến cả nửa ngày mởi thở ra được.



“Chết như thế nào?” Vương Hạc nhướng mắt lên, tỏ vẻ ngạc nhiên.



Thẩm Trường An như đang nhớ tới một chuyện gì đó vui vẻ, hạ thấp giọng

xuống: “Nói ra cũng lạ, không biết cái tên này nổi điên cái gì, lại dám

động chạm tới kiệu của Thái tử phi, ngay lập tức bị xem như thích khách

mà giải quyết tại chỗ.”



“Sao lại như vậy được? Khi Thái tử phi ra ngoài lúc nào mà không có nghi trượng, hắn bị váng đầu cỡ nào cũng sẽ

không…” lời còn chưa nói hết, Ngô Tử Đô đã sửng sốt, hắn chợt nhớ đến

chuyện cười ngày hôm qua trong lúc vô tình đã nhắc đến. Lúc đó Thẩm

Trường An nhắc đến chuyện Thái tử phi muốn tự mình đi bắt cái tên đệ đệ

không ra gì đó về. Đúng rồi, nếu là giữa ban ngày Thái tử phi xuất hành, người bình thường làm gì có cơ hội đến gần, nhưng ban đêm đi đến Sướng

Xuân Viên thì khác, lẽ nào nàng còn có thể gióng trống khua chiêng, tiền hô hậu ủng mang theo một đám nhân mã đi bắt người hay sao? Làm vậy há

chẳng phải sẽ bị người ta chê cười đến chết! Nhưng trên đời làm gì có

chuyện tuyệt đối bí mật, Thẩm Trường An có thể có được tin tức này, chưa chắc người khác đã không có được…



“Vậy Lưu Ngự Sử không làm lớn chuyện sao?” Vương Hạc theo bản năng hỏi một câu.



“Lớn cái gì mà lớn, vốn là con trai ông ta gây ra họa lớn, nghe nói Thái tử

phi còn tiến cung khóc lóc kể lể một trận, Lưu Ngự Sử chẳng những không
truy xét quá mức, chỉ có thể nén xuống đầy một bụng băng khoăn, quyết

định âm thầm điều tra rõ ràng chuyện này.



Giang Tiểu Lâu lấy cớ

không được khỏe để về sớm nghỉ ngơi, vừa bước ra khỏi nhã thất đã bị Ngô Tử Đô gọi lại: “Đào Yêu, chuyện của Lưu Diệu không liên quan gì tới

nàng sao?”



Giang Tiểu Lâu quay người lại, khóe môi hơi nhếch lên nụ cười thanh diễm: “Dĩ nhiên là không, Ngô công tử đề cao ta quá rồi.”



Tuy rằng y phục đơn giản, nhưng vẫn xinh đẹp không gì bằng.



Ngô Tử Đô nhìn nàng, trong lòng thầm thở dài. Nếu Lưu Diệu thật sự bị hại

vì nàng, vậy thì tâm tư của nàng đúng là quá đáng sợ, từng bước đẩy

người ta vào tử lộ. Còn chưa đợi hắn mở miệng, Giang Tiểu Lâu đã nhẹ

nhàng bước đi xa.



Đang lúc hoàng hôn,Vãn Nguyệt lâu có khách đến

thăm. Giang Tiểu Lâu ngồi ở trong phòng, ánh mắt bình tĩnh nhìn người

mới đến, bầu không khí nhất thời quá mức yên tĩnh. Tiểu Điệp cúi đầu nín thở châm trà, lại bày ra năm đĩa bánh lên bàn. Trên đĩa có đầy hạt dưa, mứt hoa quả, thanh mai, bánh hoa sen, bánh nhân đào, phối hợp với đó là mùi thơm mê người của trà, nhưng chỉ tiếc trong phòng chẳng có ai nhìn

qua một cái.



Giang Tiểu Lâu hơi cúi đầu, sóng mắt sâu xa: “Hương Lan tiểu thư, mời trở về đi.”



Lý Hương Lan sắc mặt trắng nhợt: “Đào Yêu muội muội, chuyện trước kia đều

là lỗi của tỷ, là tỷ bị mê muội lý trí, nhất thời suy nghĩ sai lầm…”

Nàng nói tới đây thì dừng một chút, mặt đầy hổ thẹn, “chúng ta đều là

người bạc mệnh, tỷ cũng không giấu gì muội, Quốc Sắc Thiên Hương lầu này bề ngoài phong quang vô cùng, được vô số người nâng niu yêu quý, trân

trọng như báu vật, nhưng đợi đến khi muội bước vào tuổi của tỷ rồi mới

biết, con đường này vốn là không có tương lai. Tỷ thấy muội chỉ trong

vài ngày ngắn ngủi đã vượt qua tỷ, trong lòng rất khó chịu mới… Đào Yêu, trước kia là tỷ không đúng, muội tha thứ cho tỷ lần này, sau này muốn

tỷ làm trâu làm ngựa gì cũng được, chỉ cần muội không hận tỷ nữa! Từ nay về sau tỷ cũng sẽ không tái phạm nữa, nếu như dám nuốt lời, sẽ bị…” lời chưa nói hết, nước mắt đã cuồn cuộn tuôn rơi.