Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 20 : Hồng môn yến
Ngày đăng: 21:28 20/04/20
Lý Hương Lan cố gắng
điều dưỡng một thời gian, bây giờ vết phỏng trên mặt gần như đã khỏi
hẳn, chỉ còn lại một dấu hồng nho nhỏ bằng đầu ngón tay, không nhìn kỹ
thì không thấy được. Nàng sống nhờ vào gương mặt, một chút tỳ vết cũng
không thể có, nếu không đứng trước gương thoa một lớp phấn dày cộm thì
sẽ không chịu bước ra ngoài gặp người.
Phỉ Thúy cũng rầm một
tiếng ngã quỵ ở trên mặt đất, nước mắt đầy mặt nói: “Đào Yêu tiểu thư,
tiểu thư nhà nô tỳ từ sau ngày hôm đó thì đêm nào cũng gặp ác mộng không thể sống yên, cả ngày chỉ muốn đến đây thỉnh tội. Chỉ trách nô tỳ không tốt, ban đầu đã hiểu lầm ý của tiểu thư, phạm phải sai lầm lớn, tiểu
thư đại nhân đại lượng…”
Giang Tiểu Lâu bây giờ chính là nhân vật nổi nhất trong Quốc Sắc Thiên Hương lầu, quan to quý nhân bên ngoài
muốn gặp nàng còn phải xếp hàng chờ đến lượt hoặc là chờ đến ngày nàng
biểu diễn công khai. Huống chi nàng còn trẻ, ngày tháng đắc ý vẫn còn
dài, nếu Lý Hương Lan dối địch lâu dài với nàng, tương lai chắc chắn
không thể sống yên, cho nên nàng với vội vã đến thỉnh tội.
Nhìn
thấy Lý Hương Lan kinh hoảng nước mắt đầy mặt, Giang Tiểu Lâu ra hiệu
Tiểu Điệp đến nâng nàng dậy, âm thanh hòa hoãn nói: “Ta đã nói qua,
chuyện lúc ban đầu xem như chưa xảy ra, ta sẽ không để ở trong lòng.”
Lý Hương Lan thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mới lần nữa nở lên nụ cười, nói: “Vậy sau này chúng ta…”
Giang Tiểu Lâu nghiêm túc nhìn nàng: “Nếu Hương Lan tỷ tỷ thật tâm có thể
thay đổi, từ nay về sau chúng ta sẽ như những người khác chung sống hòa
bình, chắc chắn sẽ không có gì hiềm khích. Chỉ là, nếu như tỷ vẫn còn
mang tâm tư hại người, sớm muộn vẫn sẽ có họa xảy ra.”
Lý Hương
Lan sững sờ, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình hiện rõ ràng trong
mắt Giang Tiểu Lâu, đôi mắt mỹ lệ đó chập chờn một tầng sóng sắc xảo,
khiến người ta bất tri bất giác hãm sâu trong đó. Chốc lát sau nàng đột
nhiên sực tỉnh, không ngừng gật đầu nói: “Không có không có, sau này tỷ
không dám si tâm vọng tưởng nữa, với thế lực của muội muội bây giờ, tỷ
vạn lần không dám cùng muội tranh phong, sau này cũng không cầu mong gì
khác, chỉ cần nhân lúc còn chưa quá già kiếm thêm một ít ngân lượng,
tương lai tìm người tốt giao phó cả đời là đủ rồi. Chỉ là…muội muội bây
giờ ở nơi này là người tiếng nói rất có trọng lượng, còn mong muội chiếu cố tỷ một chút.”
Lý Hương Lan nói đến tha thiết, có tình có lý,
vẻ mặt không nhìn ra một chút nào giả bộ. Tiểu Điệp nhìn tới đây, trong
lòng cũng không khỏi thả lỏng rất nhiều. Lý Hương Lan dù sao cũng là
Kim Ngọc ngày càng ân cần nói: “Ta đã dặn dò phòng tắm thay đổi nước tắm,
nước tắm lần này đã được xem xét kỹ, trước đây lúc thời tiết còn lạnh
thì dùng nước tắm đu đủ, lưu thông máu huyết, làm ấm tứ chi, toàn thân
sẽ ấm áp mềm mại như mùa xuân. Bây giờ thời tiết đã từ từ ấm lên, đổi
lại dùng hoa cúc nấu sôi để tắm, mới giúp mắt sáng tâm tư thoải mái,
toàn thân sảng khoái, đảm bảo không bị nóng nực, vết thương trên người
muội còn chưa khỏi hẳn, phải dùng hoa cúc mới thấy dễ chịu.”
Kim
Ngọc cười đầy quan tâm, giọng điệu lại vô cùng ôn nhu, càng nói ra những lời rất chăm sóc, nếu như đổi thành người khác đã sớm cảm kích không
ngừng, nhưng Giang Tiểu Lâu vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, đối với nàng vẫn như
cũ không lạnh không nóng: “Quả nhiên là tỷ suy nghĩ chu đáo.” Sau đó thì không nói thêm câu nào nữa.
Kim Ngọc không phải người tầm
thường, tình hình như vậy cũng không có chút nào tức giận,chỉ mỉm cười
xoay người ngồi trên ghế, dáng vẻ lơ đãng nói: “Lát nữa ta phải đi mời
một đại phu có tiếng, để ông ta chữa trị vết thương cho muội, nhân lúc
thời tiết ấm bồi bổ một chút, lúc trời lạnh thì cơ thể mới không bị gì.”
Giang Tiểu Lâu chỉ mỉm cười không nói, nhưng gương mặt nàng vẫn mỹ lệ như
vậy, ánh mắt phảng phất như làn thu thủy đang cảm động, khiến người khác bất kể thế nào cũng không nổi nóng được.
Kim Ngọc cuối cùng
không nhịn được nữa phải nói vào đề tài chính: “Ngày mai là lễ Đoan Ngọ
rồi, lệ thường là chúng ta đóng cửa không tiếp khách. Ta đã đặt một gian phòng ở Giang Thủy Các, chúng ta đến đó uống rượu vui chơi, đồng thời
xem thuyền rồng sẽ rất thú vị, người khác ta đều không mời, chỉ mời một
mình muội, chỉ là không biết muội có rảnh hay không…”
Mỗi lần đến ngày lễ, người có thể theo Kim Ngọc đến Giang Thủy Các ăn uống đều là
cô nương đứng đầu, cái này cũng là tượng trưng cho thân phận. Giang Tiểu Lâu hơi kinh ngạc, nhìn Kim Ngọc mặt đầy chân thành, đáng vẻ đầy nhiệt
tình, bèn nói: “Nếu Kim Ngọc tỷ đã có lòng mời, Đào Yêu cung kính không
bằng tuân lệnh.”
Chờ Kim Ngọc cười hì hì đi ra ngoài, trên mặt
Giang Tiểu Lâu liền thu lại nụ cười, bóng tối trong con ngươi sâu thẳm
dần dần biến mất, thoáng qua một tia sáng sắc bén.
Nàng sẽ không quên, bà chủ Kim Ngọc của Quốc Sắc Thiên Hương lầu là nhân vật hợi hại.
Buổi tiệc này, mục đích sau lưng rốt cuộc là gì? Lý Hương Lan và Kim Ngọc
thay nhau lấy lòng, hết việc này đến việc kia, sao lại trùng hợp như
vậy?