Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 761 : Cực phẩm mỹ nhân (1)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Nghe xong lời của Tần Trung, sắc mặt Tần Điềm Nhi mới tươi tắn lên.



Tần Trung là người am hiểu giám định thư họa nhất Tần gia, lúc trước Tần lão gia đem hắn từ cửa tiệm cầm đồ về làm quản gia, hắn rất có nghiên cứu về thư họa tranh chữ, nếu hắn nói là thật thì phải có tám chín phần là thật. Nghĩ tới đây, nàng vội vàng nói: “Bức họa này tốn hết sáu ngàn lượng bạc, đại ca, số tiền này muội đều dùng vì huynh đó.”



Nghe nói tốn nhiều tiền như vậy, Tần Tư tái sầm mặt lại: “Ai bảo muội to gan như vậy, lại vô cớ chạy đi mua bức họa này?”



Tần Điềm Nhi dĩ nhiên không dám nói là vì tranh với Giang Tiểu Lâu, ấp úng nói: “Cũng là đại tẩu gây ra chuyện, nhà chúng ta mới xui xẻo như vậy, lúc trước không phải đại ca nói Thái tử vẫn đang tìm quà cho sinh thần của bệ hạ sao, bức họa này là lễ mừng thọ tốt nhất không phải sao?”



Tần Tư do dự một chút, nhưng nghĩ kỹ lại đúng là rất có khả năng. Dâng bức họa này lên, bệ hạ sẽ vui vẻ, những khúc mắc với Thái tử cũng sẽ tiêu tan, lần này Tần Điềm Nhi cũng không ngu xuẩn lắm. Tần Tư cuối cùng gật gật đầu, dặn dò Tần Trung: “Ngươi lại đi tìm thêm vài sư phụ, cần phải cẩn thận giám định, sau khi xác định là thật ta mới mang dâng lên Thái tử, nghe rõ chưa?”



Tần Trung cung kính nói: “Đại thiếu gia an tâm, nô tài hiểu rõ.”



Tần Trung nghe Tần Tư dặn dò xong, liền ra dáng cầm bức tranh đi tìm người giám định. Hắn liên tiếp đi bảy tám tiệm đồ cổ, ai cũng nói đây là bút tích thật. Trên thực tế, Tần Trung am hiểu những mánh khóe trong nghề này, chỉ dăm ba câu người ta đã hiểu ý của hắn, đưa ra ý kiến thuận theo hắn. Đã như thế, Tần Tư yên lòng, mang theo bức họa tới phủ Thái tử, đồng thời đảm bảo tuyệt đối đây là hàng thật, tuyệt không có sai sót.



Thái tử rất vui mừng, quả thật mang tranh vào cung.



Từ khi vào đông, thời tiết hôm nay là lạnh nhất, hoàng đế phê được vài tấu chương Dương Các lão liền đến, đầu tiên là báo lên việc đê điều Sâm Châu cần được tu sửa, lại nói đến quan chức tham ô ở Khóa Châu. Hoàng đế bị hắn nói đến hoa mắt, thêm vào chứng bệnh đau răng tái phát, cho nên lấy tay bưng mặt rên rỉ, vừa định gọi người truyền Thái y, thì Thái tử đã đến.



Nhìn thấy Thái tử đưa bức họa từ thời Thái tổ đến, hoàng đế vô cùng vui vẻ, đang định khen ngợi Thái tử có lòng hiếu thảo thì Dương Các lão ở bên cạnh đột ngột nói: “Giả.”



Một tiếng này Thái tử nghe như tiếng sấm giữa trời quang, hoàng đế cũng giật mình.



Định thần lại, Thái tử nói: “Tranh này được rất nhiều người giám định qua, là thật không thể nghi ngờ, sao Các Lão lại nói vậy?”



Dương Các lão thờ ơ, giọng điệu kỳ quái: “Tranh này đúng là giả, nhưng họa sĩ này đúng là có tay nghề không kém với bút tích thật.”



“Sao lại nói vậy?” Trên mặt hoàng đế rất kinh ngạc.



Dương Các lão vuốt râu nói: “Cho dù là mô phỏng, kỹ xão đúng là vô cùng tốt, còn thật hơn là bút tích thật nữa.”


Thái tử phi nâng tay lên, giơ một cái, các tì nữ chen chúc chung quanh lập tức cung kính lùi ra, chỉ để lại hai tâm phúc bên người. Thái tử phi nhìn Tần Tư nói: “Có lời gì thì nói đi, đừng dông dài.”



Tần Tư chậm rãi thấp giọng: “Nói một câu khó nghe, Tương công tử đúng là tuổi trẻ hoang đường, lưu luyến thanh lâu.” Không đợi Thái tử phi biến sắc, hắn tiếp tục nói: “Nhưng vì vậy mà đắc tội người không nên đắc tội, bị người mưu hại, cho nên mới có kết cục này.”



Thái tử phi hơi dao động, sau đó lại khôi phục ý cười: “Không biết đã đắc tội ai, mà lợi hại như vậy?”



Tần Tư cười, đáy mắt đầy cảnh giác: “Đệ nhất mỹ nhân Quốc Sắc Thiên Hương lầu, tên gọi Đào Yêu. Nhưng mà Đào Yêu đã chết ở sông hộ thành, bây giờ ả là…Giang Tiểu Lâu.”



Thái tử phi hời hợt cười khẽ: “Thám hoa lang, đây là ngươi muốn mượn tay ta đối phó kẻ thù của ngươi?”



Tần Tư ngẩn đầu, chỉ thấp Thái tử phi híp mắt, ánh mắt sắc bén như dao bén đâm về hắn, hắn hơi rùng mình, trên mặt mang theo ý cười: “Vi thần không có lá gan này.”



Ánh mắt sắc bén của Thái tử phi trở nên nhẹ như mây gió, nụ cười ôn hòa: “Đường đường là Thám hoa lang, ngay cả một nữ tử cũng không xử lý được, nhất định phải cầu xin trước mặt ta sao?”



Giống như trào phúng, lại giống như cảm khái.



Tần Tư đột nhiên cười gằn: “Kết cục của Lưu Yên ngài đã thấy, đó là hậu quả khi đối địch với Giang Tiểu Lâu, ngài đừng nghĩ ả chỉ là con gái thương nhân, nhưng tâm tư ả ác độc, thủ đoạn tàn nhẫn, không chịu chừa lại chút đường lui nào. Nghe nói thê tử của thần trên đường đi lưu đày bị đạo tặc giết chết, làm gì trùng hợp như vậy, nhất định là có liên quan tới Giang Tiểu Lâu. Đáng tiếc dù sao cũng chỉ là chết một tù nhân, điều tra chuyện này cũng không làm được gì. Hôm nay thần đến, chỉ muốn nói sự thật cho ngài biết, muốn làm thế nào Tần Tư cũng không dám can thiệp.”



Thái tử phi bình tĩnh nhìn hắn, da dẻ như nhiễm một tầng sương lạnh: “Thám hoa lang túc trí đa mưu cũng có lúc hết cách, đúng là làm ta mở mang tầm mắt, rất hiếu kỳ với nữ tử này.”



Đuôi mày khóe mắt như vẽ của Thái tử phi, xem ra cực kỳ cao quý trang nhã, nhưng trong mắt lại tràn đầy nét chế giễu không chút lưu tình. Tần Tư mỉm cười: “Không ngại Thái tử phi nương nương chê cười, Giang Tiểu Lâu là nữ tử, mà Tần Tư thì lại ở trên cao, là thân tín của Thái tử điện hạ, nếu thần manh động, có nhược điểm rơi vào tay kẻ địch, sẽ trở thành đối tượng bị công kích, đến khi đó cả Thái tử cũng bị liên lụy. Càng ở địa vị như vậy, thì càng lúng túng, không khỏi bị vướng tay vướng chân…”



Thái tử phi lạnh mắt nhìn hắn: “Ta thì có gì khác?”



Tần Tư nói: “Thân phận người cao quý, trấn giữ hậu trạch, nhưng mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, trong tay nắm quyền nhưng thân ở trong bóng tối.”



Thái tử phi cười nhạt: “Xin lỗi, ta không có hứng thú với người này, được rồi, mời trở về đi.” Nói xong nàng đứng dậy rời đi, tì nữ cũng theo đó lui xuống.



Tần Tư nhìn bóng lưng của nàng, cười nhạt.