Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 762 : Cực phẩm mỹ nhân (2)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Trở lại phòng, tì nữ dâng lên một chén tổ yến, Thái tử phi khép mi xuống, vành môi khẽ cong, nâng cái chén nhỏ lên, dùng tư thái hoàn hảo uống hơn nửa chén, mời hơi mỉm cười, nói với tì nữ bên cạnh: “Anh Nhi, ngươi cầm thiếp mời của ta, mời An Vương phi đến đây.”



“Dạ.”



Xế chiều hôm đó, Thái tử phi tự mình thiết yến chiêu đãi An Vương phi. Tiệc bày ra ở chòi nghỉ mát, xa xa một ca kỹ xinh đẹp ngồi đánh đàn, khúc dàn du dương mát lạnh chảy ra từ tay nàng, phối hợp với hoa tươi thức ăn ngon đầy bàn, chén bạch ngọc lay động rượu ngon, tì nữ tới lui dâng thức ăn lên như mây, càng hiện rõ vẻ phú quý sang trọng, như thần tiên tiêu dao.



Trong bữa tiệc, Thái tử phi luôn cười nhẹ, xin lỗi nói: “Hôm nay mời An Vương phi đến thật ra là có việc muốn tạ lỗi với ngài.”



An Vương phi mày liễu mắt phượng, có nét phong tình không thể nói rõ, tháng năm chỉ để lại nét phong lưu uyển chuyển trên mặt bà, không có chút vết tích gì khác. Bà nhìn Thái tử phi, cười nói: “Không biết Thái tử phi nương nương đang nói chuyện gì?”



Thái tử phi mặt đầy áy náy: “Ban đầu thê tử của Thám hoa lang đốt cửa hàng của An Vương, gây ra sóng gió, khiến cho An Vương giận dữ, việc này Thái tử vẫn luôn lấy làm băn khoăn, lại ngại thể diện nên không thể tự mình xin lỗi An Vương. Cho nên người mới để ta bày tiệc, nhờ An Vương phi nói vài lời hay trước mặt An Vương, tuyệt đối đừng vì chuyện này mà gây ra hiềm khích.”



An Vương phi cười nói: “Tần gia là Tần gia, Thái tử là Thái tử, chuyện của chó giữ nhà làm sao chủ nhân quản hết được, nương nương nói đúng không?”



Thái độ An Vương phi thờ ơ, còn dẫn theo ba phần chê cười, Thái tử phi chỉ mỉm cười nói: “An Vương phi nói đúng lắm, cũng nhờ có thê tử rộng lượng như ngài, An Vương mới có thể làm nên đại nghiệp, ăn ngon ngủ sâu. Nào, ta kính vương phi một chén.”



An Vương phi chỉ cười cười, bưng ly rượu lên nói: “Đa tạ nương nương.”



Thái tử phi nhìn An Vương phi màu da nhẵn nhịu, được bảo dưỡng rất tốt, toát ra sự tán thưởng thật lòng: “Chẳng trách ai cũng nói vương phi trời sinh đoan trang, thanh xuân không thay đổi, hôm nay được gặp quả là không sai.”



An Vương phi không khỏi lộ ra nét đắc ý, năm nay bà đã gần bốn mươi, bề ngoài nhìn thì thấy cứ như chưa quá ba mươi, chính là kết quả mỗi ngày chăm sóc bảo dưỡng. Nàng cười nói: “Cách cũng rất đơn giản, chính là nghiền nát trân châu thành phấn rồi nấu thành cháo, mỗi ngày ăn đúng giờ.”



Thái tử phi ồ một tiếng: “Thì ra là cháo trân châu.”



An Vương phi cười nói: “Không chỉ vậy, mỗi tối trước khi nghỉ ngơi còn phải dùng một chén trứng gà rửa tay, sau đó thoa lòng trắng trứng gà lên mặt, để cả đêm như vậy, sáng sớm dậy, mới nhẹ nhàng rửa sạch lớp trứng gà trên mặt, nếu thoa thêm một lớp chi du nữa, lập tức thanh xuân tỏa sáng, chói lọi rực rỡ, Thái tử phi cũng có thể thử.”



Thái tử phi kinh ngạc: “Chi du, đó là cái gì?”



An Vương phi nói đến cách bảo dưỡng nhan sắc cực kỳ có hứng thú: “Chi du chính là nước có hương hoa, vừa đẹp vừa thơm, mềm mại cực kỳ.”



An Vương phi vô cùng thích chưng diện, lại giỏi về dưỡng sinh, tuy rằng đã qua thời xuân sắc, nhưng vẫn vô cùng trẻ trung. Trong An Vương phủ, các loại thủ pháp dân gian như khí công, châm cứu, xoa bóp, thực liệu, không có gì chưa từng thử. Mỗi ngày An Vương phi vẫn dùng một tiền nhân sâm, do tì nữ nấu sẵn vào mỗi bữa sáng, cách dùng cũng rất kỳ lạ, không nhổ ra cũng không nuốt xuống, cứ ngậm từ sáng đến tối trong miệng, đến khi tan hết ra, thậm chí bởi vì vậy mà bị người ta chê cười bà ăn nói không rõ ràng, hoàn toàn là vì giữ được dung mạo.



Thái tử phi biết rõ, muốn lấy lòng người ta thì phải nói đúng đề tài, dung mạo chính là nhược điểm của đối phương. Qua ba tuần rượu, Thái tử phi liền vỗ vỗ lòng bàn tay, ôn nhu nói: “Đem lễ vật ta muốn tặng cho vương phi ra đây.”




Giang Tiểu Lâu cười nói: “Quản sự của Vương phi bảo là muốn bao hết toàn bộ phấn, cho nên tiểu nữ mang tất cả chủng loại đến cho ngài xem, bột phấn này chỉ bán mười đồng một hộp. Mời ngài xem, hộp thứ hai là phấn trân châu, giá cả cao hơn một chút, cần một lượng bạc.”



An Vương phi gật gù: “Nói tiếp đi.”



Giang Tiểu Lâu chỉ vào hộp phấn thứ ba: “Hộp này dùng túc mễ chế tác, nhìn thì không khác gì hương phấn thông thường, nhưng có cho thêm các loại thuốc tốt cho cơ thể, vì bản thân túc mễ có tính chất như keo dính, khi thoa lên mặt cũng không dễ tróc ra, còn có vị thuốc, giá ba lượng bạc.”



“Còn về hộp này, là dùng bột gạo hòa trộn với bột hạt hướng dương, có tác dụng che vết sẹo. Hộp bên cạnh này, có thêm xạ hương và cây ích mẫu, tên là Ngọc nữ đào hoa phấn, có thể khiến mặt người như hoa đào, màu da như tuyết. Hộp cuối cùng này, là dùng nhụy hoa lài màu trắng luyện thành, bên trong còn trộn thêm phấn hoa Ngọc Trâm, tên là Ngọc trâm phấn. Những cách làm này không phải do tiểu nữ nghĩ ra, mà là trong sách cổ có ghi ghép, kết hợp với du ký của đại ca tiểu nữ, theo đó mà thực hiện thôi.”



An Vương phi không ngờ chỉ hương phấn cũng có nhiều loại như vậy, Giang Tiểu Lâu suy nghĩ độc đáo,mỗi loại phấn được đựng trong hộp tinh xảo, màu sắc cũng da dạng, trộn với các hương liệu quý, mùi thơm mê người, giá cá cũng cao hơn cả trăm lần, hộp phấn đắt tiền nhất, bán với giá hai mươi lượng bạc, đúng là giá trên trời.



Bà không khỏi thở dài: “Trên đời có cô nương tài giỏi như vậy, đúng là khiến người ta nhìn mà than thở, đúng là tuyệt diệu.”



Bà nói như vậy, trong đầu hiện ra một câu: thiên kim đại tộc cũng chưa chắc tốt, chẳng qua là gia giáo khá hơn một chút, nếu Vương phi có lòng, tìm một đứa nhỏ ngoan ngoãn về, giáo dưỡng hai năm, còn sợ nàng không thể chăm sóc Quận vương sao…



Giang Tiểu Lâu là người nhạy bén, nàng nhanh chóng nhận ra được, An Vương phi đang nghĩ tới điều gì, vẻ mặt có chút khác lạ…



Sau đó, An Vương phi thỉnh thoảng cầm yên chi thủy phấn lên hỏi thăm, Giang Tiểu Lâu cũng không giấu diếm, nói hết những gì mình biết, đối với người khác đây chính là bí mật kinh doanh, nhưng Giang Tiểu Lâu vẫn thoải mái nói ra, dù sao An Vương phi cũng sẽ không tranh với nàng.



Quả nhiên, An Vương phi nghe rất êm tai, có vẻ thỏa mãn, đột nhiên nói: “Đưa tay của ngươi cho ta xem.”



Giang Tiểu Lâu cảm thấy kinh ngạc, đưa tay tới. An Vương phi nắm lấy, dịu dàng vuốt ve. Trong nháy mắt, Giang Tiểu Lâu nhíu mày, chỉ nghe An Vương phi tiếc nuối nói: “Bàn tay đẹp như vậy, lần đầu tiên ta thấy đó.”



Giang Tiểu Lâu cười nhạt không nói, tay của nàng quả thật rất đẹp, không chút tì vết, nhưng thân thể lại đầy rẫy vết thương, nếu An Vương phi nhìn thấy chỉ sợ sẽ bị hù chết.



An Vương phi nheo mắt đánh giá Giang Tiểu Lâu, không chỉ là tay, điểm nào cũng đẹp, gương mặt, tư thái, giọng nói, khí chất, lòng bà hơi động, đột nhiên dùng sức nắm lấy tay Giang Tiểu Lâu, giống như sợ nàng sẽ bỏ trốn mất, khẽ mở miệng nói từng chữ: “Quả nhiên là cực phẩm mỹ nhân, nhưng sinh trong nhà thương gia, thật đáng tiếc.”



"Mỹ nhân!"



"Mỹ nhân!"



Mọi người đột nhiên nghe thấy ở hành lang có tiếng Anh vũ kêu liên tiếp, cùng với tiếng đập cánh ào ào, phá vỡ không khí yên lặng trong phòng khách. Âm thanh đó đặc biệt chói tai, làm cho người ta kinh hoảng.