Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 771 : Tỉ mỉ thăm dò (1)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Nữ nhi sinh trong gia đình thương nhân, cho dù xinh đẹp thoát tục, cầm kỳ thư họa xuất chúng, tương lai cũng không thể quá tốt được, rất nhiều cô nương, vì gia đình không thể không xuất đầu lộ diện đi làm ăn, một khi đã vậy thì nửa đời sau rất khó tìm tướng công tốt. Giống như người thuần lương mỹ lệ như Giang Tiểu Lâu, lại phải chôn cả đời giữa những kẻ mua bán thô tục, dĩ nhiên An Vương phi cảm thấy tiếc nuối.



Giang Tiểu Lâu đang muốn nói gì, đột nhiên nhìn thấy An Vương phi nhíu mày, tựa hồ đang đau khổ, đột nhiên con mắt đảo một vòng, cả người ngã về phía sau. Các tì nữ hét lên, nhanh chóng đỡ lấy bà, lại vội vàng phái người đi mời đại phu.



Giang Tiểu Lâu vừa chạm vào đã phát hiện cả người đối phương nóng bỏng, lại toát mồ hôi, lập tức nhắc nhở tì nữ: “Đi nấu nước nóng,đừng quên bỏ chút dấm vào đó, lau mặt cho Vương phi.”



Tì nữ kinh sợ, nhất thời không biết làm sao mới đúng, Giang Tiểu Lâu nói: “Trước khi đại phu tới thì dùng cách này để hạ nhiệt, còn không mau đi.”



Tì nữ thấy Giang Tiểu Lâu khẳng định, cũng không dám trì hoãn, lập tức đi làm. An Vương phi rất nhanh tỉnh lại, thấy tì nữ đang lau mặt cho mình, còn Giang Tiểu Lâu thì lùi ra xa hơn ba thước, không khỏi hỏi: “Dùng nước nóng và dấm lau mồ hôi, là ai dạy các ngươi?”



Tì nữ khom người cúi đầu đáp: “Bẩm Vương phi, là Giang tiểu thư.”



Ánh mắt An Vương phi rơi vào trên người Giang Tiểu Lâu, toát ra tia kinh ngạc. Đúng lúc đại phu chạy đến, cẩn thận bắt mạch cho An Vương phi, sau đó nói: “Vì Vương phi ở trong phòng đốt hương quá lâu, nhất thời khó chịu bị ngất đi, có thể thấy cơ thể khá yếu, sau này nhất định phải chú ý thêm.”



An vương phi gật đầu, tỳ nữ liền dẫn đại phu đi ra ngoài hốt thuốc.



An Vương phi thở ra một hơi, lúc này mới dặn dò mọi người: “Ra mồ hôi đầy người, các ngươi đi chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa. Giang tiểu thư, đúng lúc này có thể thử cách bảo dưỡng của ngươi rồi.”



Giang Tiểu Lâu chỉ mỉm cười: “Xin Vương phi tự nhiên.”



Các tì nữ không dám chậm trễ, cấp tốc chuẩn bị, chỉ trong nửa canh giờ đã sắp xếp xong phòng tắm.



An Vương phi muốn tắm rửa, dĩ nhiên Giang Tiểu Lâu phải ra phòng khách chờ. Nàng mới vừa đứng một lúc, có tì nữ nhẹ nhàng đến mời: “Giang tiểu thư, Vương phi mời người đến bể tắm.”



Giang Tiểu Lâu kinh ngạc, An Vương phi đang tắm sao lại muốn nàng đi vào, như vậy không hợpvới lễ nghi. Tinh tế suy nghĩ chốc lát, nàng vẫn đi theo sự hướng dẫn của tì nữ tiến vào bể tắm của Vương phi. Bể tắm được xây theo hình hoa hải đường, chỗ nước vào ở đáy hồ xây hai vòi sen bằng đồng phun lên, rất đặc biệt. Trong bể màn lụa tung bay, bóng người lay động, có khoảng mười tì nữ hầu hạ bên trong. An Vương phi đã ngồi trong bể, nước ấm lấp ló ở ngực, càng hiện lên làn da như mỡ đông, trắng trẻo như ngọc. Bà nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, mỉm cười: “Thử một chút yên chi thủy phấn của ngươi đi, nếu hiệu quả tốt thì ta sẽ đề cử với Hoàng hậu nương nương.”



Giang Tiểu Lâu mỉm cười nói: “Vâng, chỉ là nước hương hoa thơm thì không được, nó sẽ hạ thấp công hiệu của phấn, xin Vương phi tạm thời đứng dậy thay nước khác.”




Đó là một ánh mắt kỳ lạ, không phải nham hiểm, độc ác, giả dối, mà dường như hững hờ, lại giống như có thể quan sát thấy tất cả, có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của Giang Tiểu Lâu.



Một người quá thông minh, còn biết che giấu chính mình, đó là lỗ hổng lớn nhất. Người không có khuyết điểm là người nguy hiểm nhất. Lời nói của Giang Tiểu Lâu đã ra đến miệng, lại đổi ý: “Vương phi thật muốn thắng Hoàng hậu nương nương?”



An Vương phi sáng mắt: “Ngươi có cách?”



Giang Tiểu Lâu nở nụ cười: “Xin lấy cho tiểu nữ một sợi tơ thủy tinh.”



“Ngươi nói cái gì, tơ thủy tinh?” An Vương phi nghe mà choáng váng: “Ngươi cần tơ thủy tinh làm gì?”



Giang Tiểu Lâu giả vờ thần bí: “Lát nữa Vương phi sẽ biết.”



Tơ thủy tinh có tính dai, sau khi tạo hình sẽ cố định như vậy, không bị bẻ gãy, tú nương hay dùng nó xen vào những sợi vàng mềm mại để thêu. Các tì nữ bận rộn nửa ngày mới làm ra được tơ thủy tinh nhỏ như lông trâu theo ý Giang Tiểu Lâu. Sau khi Giang Tiểu Lâu tiếp nhận, nhẹ nhàng bẻ sợi tơ thành hình dạng móc câu, từ bên lỗ tai trái của tượng Phật tìm cách đâm xuyên qua. Tượng thứ nhất, tai đóng kín, không có cách nào xuyên qua; tượng thứ hai, sợi tơ đi vào từ tai trái, ra ở tai phải; tượng thứ ba sợi tơ đi vào từ tai trái, đi ra từ miệng; tượng thứ tư sợi tơ đi vào từ tai trái thẳng xuống bụng, không có đường ra.



Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tiểu nữ nghĩ bây giờ Vương phi đã rõ, bức tượng nào mới là đáng giá nhất.”



An Vương phi sửng sốt, đột nhiên cười ha hả: “Không sai, ta sớm nên đoán được, thì ra Hoàng hậu nương nương lừa ta.” Bà đứng lên đi tới bốn bức tượng, tỉ mỉ nói: “Bốn bức tượng này giống như người vậy, nếu nghe được việc quan trọng, thì niêm phong tai lại như không nghe thấy, người cỡ này không thể tin vì quá ngu dốt. Nếu nghe từ tai trái đi ra tai phải, thì nghe cũng như không nghe, người này không thể tin vì quá sơ hở. Loại người thứ ba, lỗ tai nghe thấy gì thì miệng nói cái đó, người như thế rất đáng chết vì quá nhiều chuyện. Chỉ có loại người thứ tư, nghe thấy gì cũng giấu vào bụng, cái miệng đáng tin, mới có thể an tâm làm việc. Tốt, Giang Tiểu Lâu ngươi quả thật rất thông minh, ta rất thích ngươi.”



Tuy rằng thông minh, nhưng cũng chưa quá mức, còn không biết để lộ thông minh ra sẽ nguy hiểm, An Vương phi thoáng yên lòng. Bà thích người thông minh, nhưng không nên quá thông minh, vì sẽ phiền phức. Nếu Giang Tiểu Lâu biết rõ nên làm gì lại cố ý giả vờ không biết, An Vương phi sẽ phải cân nhắc đối phương có quá nhạy bén hay không.



Giang Tiểu Lâu cúi người hành lễ, biểu diện dịu dàng: “Khoe khoang trước mặt Vương phi, Tiểu Lâu thất lễ.”



An Vương phi phất tay: “Không cần để ý, bốn tượng Phật này ta đã đưa cho rất nhiều người nhìn, nhưng không ai giải thích được. Bây giờ ngươi nói rất hay, ta tin nếu Hoàng hậu nương nương biết được cũng sẽ trọng thưởng.” Bà nói đến đây lại quan sát bốn tượng Phật một chút, cười thoải mái: “Ngày mai ta sẽ tiến cung, khoe thành tích cho ngươi.”



Nói thì nói vậy, nhưng Giang Tiểu Lâu cũng sẽ không tin là thật, cho nên nàng cúi mắt làm như không nghe thấy.