Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 801 : Anh hùng mì nước (1)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Lần này, không chỉ Ly Tuyết Ngưng cho rằng Giang Tiểu Lâu nên trốn tránh, cả Tạ Khang Hà cũng cho là vậy. Nhưng Giang Tiểu Lâu lại không để ý chút nào, nàng chỉ cho gọi Tiểu Điệp đến, bảo đi tìm vài tiên sinh kể chuyện, đồng thời soạn ra một câu chuyện, cho lan truyền ra ngoài.



Ai cũng biết, An Vương có thói quen ngủ trưa, mỗi trưa ngủ một canh giờ, sau khi thức phải uống một chén trà, chén trà này được làm bằng ngọc quý, được tì nữ đưa vào đúng giờ. Nhưng lần này, phố lớn ngõ nhỏ bắt đầu lan truyền câu chuyện uống trà này, mọi người miêu tả sinh động như thật, nói văng cả nước miếng.



Câu chuyện rất đơn giản: một ngày đầu tháng, tì nữ An Vương phủ đi đưa trà vào như ngày thường, đột nhiên hoa mắt, nhìn thấy một con cóc thật to đang nằm trên giường, bất giác kinh hãi, buông tay làm rơi chén ngọc. An Vương vẫn còn ngủ say chưa tỉnh, tì nữ đã sợ đến run rẩy, liền lén ra khỏi vương phủ, đi tìm một thầy tướng số, sau khi thầy tướng bói cho nàng, chỉ cho nàng một chuyện, nàng mới yên tâm trở lại vương phủ.



Khi An Vương tỉnh lại, muốn uống trà thì không thấy chén ngọc đâu, lập tức giận dữ chất vấn tì nữ: “Chén ngọc đâu rồi?”



Tì nữ trải qua đấu tranh phức tạp trong lòng, thành thật trả lời: “Vỡ rồi.”



An Vương biến sắc, đang định sai người trừng phạt thì tì nữ không chút hoang mang nói: “Không phải do nô tì sai, thật ra là có việc lớn không dám nói.”



An Vương mắng: “Nói, để xem ngươi bịa ra được chuyện gì.”



Tì nữ kia nhớ lời thầy tướng số, lập tức huơ tay múa chân nói: “Lúc nô tì mang trà vào, vừa đến cửa, nhìn thấy đang nằm ở trên giường không phải là Vương gia ngài..”



"Là cái gì?"



Tỳ nữ run lẩy bẩy nói: "Nô tỳ không dám nói."



“Nói, nếu không thì sẽ đánh ngươi đến chết.”



Tì nữ vội vàng nói: “Là…là một con Kim long ngũ trảo.” (rồng vàng năm móng)



Vốn dĩ An Vương rất tức giận, nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ như giận mà không giận, hắn lấy một thỏi vàng thưởng cho tì nữ, đồng thời đặc biệt căn dặn nàng: “Không được nói linh tinh ra ngoài, cẩn thận ta xé rách miệng ngươi.”



Nhưng chuyện bí mật này đã trở thành tin tức khắp phố thị, mọi người miêu tả, đàm luận, thậm chí say sưa kể rõ vẻ mặt lúc đó của An Vương, giống như tự mình nhìn thấy. Trong thời gian ngắn kinh thành sôi sục, ngay cả những thầy tướng số ở đầu đường cũng không dám bày sạp, vì bọn họ vừa ra tới không hiểu sao lại bị người ta nhìn chằm chằm. Cuối cùng, bệ hạ trong hoàng cung cũng nghe được chuyện này, hắn gọi An Vương tiến cung, tươi cười giữ lại uống trà. Hai người nói chuyện rất thân thiết, mà khi bệ hạ vô tình nhắc lại chuyện kia, An Vương sợ đến không nói ra lời. Không dễ dàng ứng phó được với hoàng đế, An Vương hai chân nhũn ra trở lai vương phủ, đúng lúc nhìn thấy An Vương phiđang bố trí bày tiệc, khoản đãi khách khứa, nghênh đón tân nương cho Duyên Bình quận vương.



An Vương không khỏi giận tím mặt: “Đã lúc nào rồi, nàng còn có tâm trí làm chuyện này. Sáng nay gia chủ Tạ gia đã đến tận nhà tạ tội, nói rõ Giang Tiểu Lâu đó không muốn gả vào An Vương phủ, nàng từ bỏ ý nghĩ này đi.”
Chưởng quỹ nhìn lên lầu, thấy Giang Tiểu Lâu đứng ở cầu thang, khẽ mỉm cười với hắn, khẽ gật đầu. Chưởng quỹ nhíu mày: “Ngươi đi dặn nhà bếp nấu mì, nhịn một chút đi.”



Không ngờ đám ăn mày này vừa ăn xong, lại một đám khác kéo tới, nối liền không dứt, tới giữa trưa vẫn chưa hết. Mỗi lần khách vào cửa, nhìn thấy rất nhiều ăn mày ngồi ở đại sảnh, lập tức quay đầu bỏ đi, không chịu bước vào. Chưởng quỹ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nam tử kia cười ha ha, sảng khoái ngồi ở đại sảnh lau trường kiếm của mình, thỉnh thoảng lướt mắt nhìn quanh.



Đúng lúc này, một nữ tử trẻ tuổi ngồi xuống trước mặt hắn, một thân áo lục, tóc đen như mây, đôi mắt như sao, đang mỉm cười nhìn hắn.



Hắn không khỏi sững sờ: “Vị tiểu thư này, không nhìn thấy hôm nay ta đã bao hết nơi này sao?”



Giang Tiểu Lâu nhìn hắn: “Dĩ nhiên là biết, ta còn biết ngươi cho đám ăn mày này không ít tiền, để họ tới gây sự.”



Nam tử cười hì hì: “Tên tiểu nhị này mắt chó xem thường người khác, ta chỉ cho hắn một bài học nhỏ thôi.”



Giang Tiểu Lâu mỉm cười, đẩy ramột tấm ngân phiếu một trăm lượng trước mặt hắn: “Vị đại ca này, thời buổi này kiếm cơm không dễ, vì một tiểu nhị mà liên lụy cả tửu lâu, nhưng mọi người ở đây cũng phải ăn cơm mà, mời huynh mang những tên ăn mày này rời đi cho.”



Nhìn ngân phiếu, nam tử kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi là ai, tại sao lại ra mặt thay họ?”



Giang Tiểu Lâu cười ôn hòa: “Chuyện này huynh không cần biết, huynh chỉ cần biết, nếu sau nửa canh giờ nữa đám ăn mày này còn không đi, Kinh triệu doãn sẽ phái người đến đây.”



Nam tử xoay chuyển ánh mắt: “Nhà tù Kinh triệu doãn đâu phải ta chưa từng ngồi, sợ cái gì.”



Giang Tiểu Lâu thấy hắn không sợ, không khỏi mỉm cười: “Dĩ nhiên huynh không sợ, nhưng những người ăn mày vô tội kia cũng phải theo huynh chịu khổ. Kinh triệu doãn vừa mới nhậm chức, đang muốn chỉnh đốn mọi thứ, những chuyện gây sự thế này… sợ là không ổn. Chưởng quỹ có đạo lý của chưởng quỹ, huynh có tôn nghiêm của huynh, hai bên nhường nhau một bước, cần gì phải ép người như vậy?”



Nam từ trừng mắt, liếc nhìn nàng một lúc: “Vị tiểu thư này, ngươi thú vị lắm, dám nói lý với người như ta. Được, ta sẽ bảo đám huynh đệ này rời đi, không quấy rầy ngươi làm ăn.” Nói xong hắn đứng lên, hô to một tiếng, đám ăn mày đứng lên, chen chúc rời đi.



Thấy nam tử cũng muốn rời đi, Giang Tiểu Lâu mở miệng nói: “Vị đại ca này, chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh?”



Ánh mắt trắng như ngọc của nam tử xoay một vòng, ánh mắt trong trẻo, mở to miệng cười nói: “Ta à, chẳng qua là một kẻ lang thang, người như tiểu thư hoàn toàn không cần để ý ta là ai, chúng ta cũng sẽ không gặp lại nữa.” Nói xong, hắn cười ha ha đi ra cửa.