Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 802 : Anh hùng mì nước (2)
Ngày đăng: 21:29 20/04/20
Giang Tiểu Lâu dặn dò Tiểu Điệp: “Đi, chúng ta ra ngoài xem sao.”
Tiểu Điệp không khỏi trợn mắt: “Xem, xem cái gì?”
Giang Tiểu Lâu toát ra vẻ hứng thú: “Xem người này muốn làm gì nữa.”
Tiểu Điệp nhíu mày: “Tiểu thư, chúng ta còn chuyện quan trọng phải làm, người này chỉ là một tên vô lại, cần gì phải để ý đến hắn?”
Giang Tiểu Lâu lại không để ý tới, dặn dò: “Đi chuẩn bị đi.”
Tiểu Điệp không còn cách nào, chỉ đành vẫy vẫy tay, trong ám phòng lập tức có một cô gái ăn mặc giống hệt Giang Tiểu Lâu đi ra ngoài bước lên xe ngựa. Xe ngựa hơi động, những hộ vệ của Vương phủ đang theo dõi Giang Tiểu Lâu lập tức đi theo.
Thấy đối phương đã đi rồi, Giang Tiểu Lâu mới đi ra ngoài, Tiểu Điệp giậm chân một cái, vội vã đội nón che mặt đuổi theo.
Giang Tiểu Lâu đội nón che mặt, tuy người khác không nhìn thấy dung mạo của nàng, nhưng phong thái dáng vẻ của nàng ung dung nhàn nhã, cao quý hoa lệ, rõ ràng là xuất thân phú quý, nhất thời khiến nhiều người nhìn theo. Nàng theo dõi nam tử đó xa xa, Tiểu Điệp không ngừng nói nhỏ: “Tiểu thư, chúng ta nhanh về đi, nô tì cảm thấy người này không có gì đặc biệt, thật ra hắn chỉ muốn kiếm cơm thôi, đi theo hắn thật lãng phí thời gian.”
Nam tử tiến vào tửu lâu thứ hai, vẫn là muốn một tô mì không. Nhưng chưởng quỹ của tửu lâu này không dễ ăn nói như Giang Tiểu Lâu, hắn không chỉ không bán mì, còn sai tiểu nhị đuổi người này đi. Nam tử yên lặng ngồi vào bàn, cho dù có bảy tám tiểu nhị liều mình kéo đẩy, hắn vẫn không nhúc nhích.
Một người hầu chạy đi, người bên ngoài đều đang nhìn, lộ ra vẻ ngạc nhiên. Tiểu Điệp lập tức nói: “Đó, đi báo quan rồi. Người ta không dễ nói chuyện như tiểu thư đâu, Kinh triệu doãn mà biết có người gây sự, nhất định sẽ chonha sai đến bắt hắn đi. Ai kêu hắn tham lam như vậy, rõ ràng là nhận tiền của tiểu thư rồi, còn tiếp tục đi lừa gạt.”
Giang Tiểu Lâu vẫn lắc đầu, ánh mắt chăm chú: “Bảy tám người cũng không kéo được, võ công người này quả thật phi phàm.”
Động tác của tiểu nhị rất nhanh, không lâu sau liền dẫn đến năm sáu nha sai. Nha sai cầm đầu vô cùng tức giận chỉ tay vào nam nhân kia, lớn tiếng mắng: “Dưới chân thiên tử, ngươi dám làm càn sao, bắt lấy hắn.”
Nam tử không phản ứng, hai nha sai đồng loạt xông vào. Bọn họ cầm xích sắt, rầm một tiếng chụp xuống đầu, mạnh mẽ kéo căng. Nếu đổi là người bình thường, chỉ sợ sẽ lập tức bị kéo đi, nhưng nam tử này hai chân như mọc rễ, vững vàng không hề động đậy chút nào.
Hai nha sai dùng hết sức lực cũng không làm hắn dao động, giật mình: “Còn không mau hỗ trợ.”
Tất cả nha sai đều xông lên, mạnh mẽ muốn lôi nam tử kia đi. Nam tử không tránh không né, bỗng nhiên đứng lên, chỉ nghe “sát” một tiếng, xích sắt bị đứt làm năm sáu đoạn, sáu tên nha sai như bị sóng nước vô hình đánh văng ra, liền lùi lại mấy bước, một người trong đó ngã nhào trên đất, không đứng lên được.
“Khí lực kiểu gì vậy, bắt lấy hắn, bắt lấy hắn.”
Chưởng quỹ và tiểu nhị thấy hắn vừa động thủ liền đánh ngã năm sáu nha sai, sợ đến hồn tiêu phách tán, tránh né qua một bên.
Giang Tiểu Lâu đứng trong đám người xem náo nhiệt, bất giác nhẹ nhàng mỉm cười, khí lực như vậy đúng là nhân tài, còn hơn nàng dùng số tiền lớn mời những hộ vệ khác.
Thấy người này vô lễ như thế, từng nha sai hai mắt đỏ lên như máu, dồn dập gào thét vung vẫy đao thương. Đây là dưới chân thiên tử, tuyệt đối không thể xảy ra rối loạn, cho nên mỗi nha sai này đều có thân thủ bất phàm, bọn họ cùng nhau tiến lên, nhìn như hỗn loạn nhưng rất có trật tự. Không ngờ nam tử này không sợ, dùng tay không đoạt một thanh đoản đao trên tay nha sai, chém tới tấp như đốn củi, tấn công dũng mãnh. Các nha sai cho rằng hắn muốn ra đòn sátthủ, nhất thời cả kinh mặt tái mét, dồn dập lùi lại, trong đó người cầm đầu bị đoạt mất đoản đao, dĩ nhiên hoảng sợ nhất, quay người hướng về phía ngoài cửa bỏ chạy, kêu to: “Giữa ban ngày ban mặt, lại có kẻ hung ác thế này.”
Tần Điềm Nhi cắn răng: “Nữ chủ nhân của Kim Ngọc Mãn Đường, nữ tử tên Giang Tiểu Lâu.”
Nghe được đó chỉ là một nữ thương nhân, sắc mặt Chu Tam Lang thả lỏng rất nhiều, vươn tay ra.
Tần Điềm Nhi cầm toàn bộ tiền tích lũy của mình, đưa vào tay hắn: “Chỉ cần ngươi làm giúp ta, sau khi thành công sẽ còn có hậu tạ.”
Tần Điềm Nhi tuổi trẻ, không hiểu được những tên du côn này rất gian xảo, không phải những thiếu gia tiểu thư mà nàng hay giao thiệp, cách làm của họ vượt xa nhận thức của Tần Điềm Nhi.
Quả nhiên, Chu Tam Lang đánh giá nàng nửa ngày, mỉm cười nói: “Chỉ bao nhiêu đây không đủ, giết một người, ta phải mạo hiểm rất nhiều.”
Sắc mặt Tần Điềm Nhi cứng đờ, ngạc nhiên nhìn hắn: “Vậy ngươi muốn bao nhiêu?”
Chu Tam Lang nhìnnàng, tiểu cô nương này trắng trẻo tròn trịa, có thể xem là một tiểu mỹ nhân, không nhịn được toát ra vẻ dâm tà, tay cũng trực tiếp sờ lên mặt nàng. Tần Điềm Nhi không phải đứa ngốc, mờ hồ cảm thấy không đúng, lập tức đứng lên lùi lại hai bước, có chút sợ sệt: “Ta không đến một mình, bên ngoài có hộ vệ.”
Chu Tam Lang cười: “Ngươi cũng biết, xưa nay ta không làm chuyện thua lỗ. Việc này ít nhiều cũng có nguy hiểm, nếu tiểu thư không tin thì mang tiền về đi, ta không cần.”
Tần Điềm Nhi nhìn hắn, vô cùng tức giận: “Ngươi muốn cái gì?”
Chu Tam Lang sờ cằm: “Chỉ cần tiểu thư chịu theo ta một đêm, mọi chuyện đều dễ bàn.”
Trên người Tần Điềm Nhi nổi da gà, không chịu nổi buồn nôn lại thối lui hai bước.
Chu Tam Lang nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt hiện ra vẻ chế giễu: “Sao vậy, không được sao?”
Tần Điềm Nhi không kềm chế được toát ra ánh mắt tức giận.
Chu Tam Lang lạnh lùng: “Hẹp hòi như vậy, ta cũng hết cách.”
Tần Điềm Nhi cắn môi, cả người giống như hòn đá, vừa định xoay người nhưng lại dừng lại, nàng bây giờ ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày đều sợ hãi, lúc thì là gương mặt đầy máu của Lưu Yên, lúc là nụ cười dữ tợn của Giang Tiểu Lâu, gần như bị hai người đó làm cho phát điên. Nàng không thể tiếp tục như vậy nữa. Bất kể là dùng thủ đoạn gì, nàng đều phải tìm được cách diệt trừ Giang Tiểu Lâu. Nghĩ tới đây, nàng quyết tâm liều mạng ní: “Sau khi thành công, ta sẽ đồng ý.” Tần Điềm Nhi tính toán, chỉ cần giết được Giang Tiểu Lâu, nàng sẽ đóng cửa không ra khỏi nhà, Chu Tam Lang không lẽ có thể xông vào Tần gia hay sao?
Chu Tam Lang cười: “Thông suốt rồi sao? Phải rồi, ở với ta cũng không tổn thất gì. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thành công.”
Cuối cùng Tần Điềm Nhi cũng vui vẻ lên, nàng rất hài lòng với mưu kế của mình. Nhưng nàng không ngờ, trong lòng Chu Tam Lang cũng có mưu đồ, không hề đơn giản như nàng nghĩ. Tần Điềm Nhi vừa đi, Chu Tam Lang lập tức dặn dò: “Người đâu, đưa một phong thư cho ta.”
Sắc trời dần tối đen, Giang Tiểu Lâu vẫn ở cửa hàng xem xét sổ sách. Tiểu Điệp cảm thấy có chút lạnh, đứng dậy muốn đóng cửa sổ lại, đúng lúc này nàng ngửi thấy mùi máu tanh, không khỏi nghi hoặc, cửa hàng này xưa nay không giết súc vật, sao lại có mùi máu, nàng hít một hơi, cuối cùng nhận ra mùi vị này từ bên ngoài xông vào, rõ ràng bốn phía bên ngoài có rất nhiều hộ vệ… Bản năng phòng bị dâng lên, nàng lùi lại một bước: “Tiểu thư, bên ngoài có người.”