Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 811 : Không đề (1)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Chỉ nghe từng trận chó sủa, tiếng người ầm ĩ, lần này Giang Tiểu Lâu cũng nghe được rõ ràng, không khỏi biến sắc.



Mấy bóng đen tiến vào trong nháy mắt.



“Có thích khách, bắt thích khách.” Tiểu Điệp kêu to lên, phản ứng của nàng rất nhạy bén, tiện tay cầm một cái ghế ngồi ném về hướng thích khách, thừa dịp đối phương tránh né lập tức quay người kéo Giang Tiểu Lâu chạy trốn. Vừa ra đến cửa, thích khách kia đã một chiêu chém đôi cái ghế, đuổi tới nơi.



Hộ vệ trực ban bên ngoài bị tiếng thét này kinh động, vội vã nâng kiếm trong tay nghênh đón ngăn trở thích khách, bị thích khách cầm đầu đâm một kiếm vào ngực ngã xuống đất mà chết. Những hộ vệ khác cũng liều chết xông lên, dây dưa với thích khách thành một đống hỗn loạn. Thích khách cầm đầu không hề để ý người khác, chỉ nhắm thẳng vào Giang Tiểu Lâu.



Giang Tiểu Lâu và Tiểu Điệp chạy dọc theo hành lang, giày của Tiểu Điệp cũng rơi mất.



Hành động đến nước này, nếu không thể một chiêu giết chết Giang Tiểu Lâu thì không còn cơ hội nữa, thích khách chạy xuyên qua hành lang, cuối cùng đuổi kịp Giang Tiểu Lâu, đang muốn một kiếm đâm tới, không biết là ai từ xa ném một đồ vật tới, tốc độ như sấm chớp. Hắn giơ kiếm cản lại, vật kia lập tức vỡ thành hai, hắn không tránh kịp, tay áo bị cắt ra một vết thương, nhưng cũng không thể để ý quá nhiều, lập tức chém một kiếm về phía Giang Tiểu Lâu.



Một nam tử đúng lúc ngăn cản thanh kiếm lóe sáng đó, một chiêu kiếm đánh bay thanh kiếm trong tay thích khách. Thích khách không còn vũ khí, bị nam tử kia đánh cho liên tục lùi lại, hắn không ngờ người này có khí lực to lớn như thế, ngay cả hắn cũng không thể ngăn cản, nhất thời sợ sệt liên tục lùi lại về phía sau, vẻ mặt sợ hãi. Nam tử này khà khà cười hai tiếng, nhào tới bắt được bên hông thích khách, nâng hắn lên cao, sau đó hét lớn một tiếng đập cái rầm xuống đất. Thích khách chỉ cảm thấy cả người đau nhức, vội vàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy từ đầu gối mình trở xuống đã bị gãy, không khỏi kêu thảm một tiếng, muốn rách cả mí mắt.



Giang Tiểu Lâu phản ứng rất nhanh, cấp tốc la lớn: “Đại ca, giữ lại mạng hắn.”



Sở Hán vội dừng bước, nhìn Giang Tiểu Lâu bối rối vò đầu: “Ngại quá, ta ra tay quá nặng rồi.”



Giang Tiểu Lâu đi tới, thích khách chỉ nhìn thấy một đôi giày thêu tinh xảo đính trân châu, không khỏi dời tầm mắt lên trên lúc này mới nhìn thấy mái tóc đen bóng của đối phương, mềm mại thả trên bờ vai, một đôi mắt quyến rũ, da dẻ trắng nõn như ngọc, thấy đối phương đang bình tĩnh nhìn mình, không khỏi chấn động.



Những thích khách khác thấy tình hình không ổn, lặng lẽ lui lại, bọn hộ vệ lúc này mới xúm lại đây, Giang Tiểu Lâu phất tay nói: “Các người lui ra đi.”



Tiểu Điệp mới sợ hãi không thôi nhìn Giang Tiểu Lâu: “Tiểu thư, những người này là ai, tại sao lại muốn giết người?”



Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, chỉ vào thích khách kia: “Ngươi cứ hỏi hắn xem, tại sao lại muốn giết ta?”



Nửa thân dưới của thích khách đang chảy máu ròng ròng, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu không nói lời nào, Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt nói: “Chân bị gãy cũng không sao, nếu yếu hầu bị gãy, vậy thì phải làm sao?”



Thích khách vẫn không nói một lời.



Giang Tiểu Lâu thở dài: “Người muốn ta chết cũng quá nhiều, nhưng người dùng thủ đoạn hạ đẳng này cũng không có mấy. Người đâu, lôi hắn xuống, thấm vấn kỹ lưỡng.”



Nàng vừa nói xong, chỉ thấy trong yếu hầu của thích khách phát ra âm thanh, trong nháy mắt vẻ mặt hắn hoàn toàn thay đổi, miệng, mắt, tai, mũi đều chảy ra chất dịch màu đen, rất nhanh đã ngừng thở.



Tiểu Điệp nhìn chằm chằm thi thể biến hình, cảm thấy trái tim kịch liệt run rẩy, thầm than một tiếng, đối phương đã có dự phòng, mặc kệ thích khách này có thành công hay không đều chỉ có đường chết.



“Đưa thi thể hắn đến nha môn Kinh triệu doãn, nói nửa đêm có người muốn cướp.” Giang Tiểu Lâu đưa mắt rời khỏi thi thể tên thích khách, nhìn Sở Hán nói: “Hôm nay cũng nhờ có đại ca hỗ trợ.”


Giang Tiểu Lâu mỉm cười, không trả lời.



Lúc này Tiểu Điệp có được tin tức, vội đến báo: “Tiểu thư, An Vương phủ vừa gửi thiệp tới, nói muốn mời người đi dự tiệc. Khó khăn lắm nô tì mới mời được người kia vào nhã thất ngồi chờ, nói là tiểu thư phải trang điểm một chút, nhưng không thể kéo dài được lâu. Tiểu thư mau quyết định đi, chúng ta sẽ ứng phó thế nào?”



Gương mặt Ly Tuyết Ngưng trắng bệch, lông mày nhíu chặt khó nén căng thẳng: “Sao lúc này An Vương phi lại tìm muội, chúng ta mau nghĩ cách từ chối đi.”



Tiểu Điệp phụ họa: “Đúng đó tiểu thư, hay là nói người bị bệnh, nô tì đi ngay.”



“Đứng lại.” Giang Tiểu Lâu quát lên.



Tiểu Điệp xoay người, không biết phải làm sao. Giang Tiểu Lâu vẫn chưa lên tiếng, đứng yên một lát mới nhướng mắt lên, ánh mắt trong suốt: “Sớm không bệnh muộn không bệnh, ngay lúc Vương phi tới mời mới bệnh, bà ta vẫn cho người giám thị ta, lúc này muốn tránh né đâu có dễ.”



Tiểu Điệp cắn răng nói: “Còn có vương pháp hay không chứ, làm gì có chuyện cưỡng ép người ta đi dự tiệc.”



Giang Tiểu Lâu không biết nên khóc hay nên cười: “Đây là An Vương phi, không cần đạo lý. Sau khi lời đồn tung ra, An Vương phi không tiện cướp tân nương trắng trợn nữa, mà định đi đường vòng…”



Ly Tuyết Ngưng nghĩ ra được một manh mối từ trong rối rắm: “Ta đi với muội.”



Đôi mắt Giang Tiểu Lâu lạnh lẽo: “Không, ngươi không được đi, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, đây là một cơ hội tốt của ta.” Lập tức nàng dặn dò Tiểu Điệp: “Tiểu Điệp, đi gọi Sở Hán vào, ta có chuyện cần dặn dò.”



Sở Hán nhanh chóng đến, Giang Tiểu Lâu cười nói: “Sở đại ca, hôm nay ta tìm huynh là có chuyện quan trọng.”



Sở Hán nghiêm mặt nói: “Có chuyện gì? Muội cứ nói đi.”



Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh: “An Vương phi muốn ép ta gả cho con trai ngu ngốc của bà ta, ta nhất định không chịu. Hôm nay bà ta gửi thiệp, muốn ta đi dự tiệc. Ta đoán mục đích của bà ta chính là muốn gạo nấu thành cơm.”



Sở Hán vừa nghe, nhíu mày: “Giữa ban ngày mà bà ta có thể bắt cóc người sao?”



Giang Tiểu Lâu thở dài: “An Vương phủ không cần bắt người, chỉ cần nghĩ cách ép ta ở lại trong phủ là được.”



Sở Hán trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Loại nhà giàu này giỏi nhất là mặt dày, không cần sợ, cho dù là cõng ta cũng sẽ cõng muội đi.”



Đôi mắt đen láy của Giang Tiểu Lâu lóe lên ánh sáng, nụ cười càng dịu dàng: “Thủ vệ An Vương phủ nghiêm ngặt, cao thủ như mây, tuy rằng ta tin tưởng công phu của huynh, nhưng muốn đem một người sống lén lút thoát ra sợ là không dễ dàng.”



Sở Hán nhếch miệng cười: “Muội yên tâm, ta nói được làm được.”



Quả nhiên Giang Tiểu Lâu đã ngồi lên kiệu của An Vương phủ, dẫn theo Sở Hán đi dự tiệc.