Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 812 : Không đề (2)
Ngày đăng: 21:29 20/04/20
Trên đường phố phồn hoa, một đám quý tộc trẻ tuổi đang cưỡi ngựa đi ngang, từng người đều cưỡi những con ngựa to khỏe bóng mượt, tùy tùng y phục đẹp đẽ đi theo. Đầu lĩnh là một vị nữ tử dung mạo xinh đẹp, nàng mặc trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, đai lưng nạm trân châu, chân mang đôi giày da dê, gương mặt đep xuất chúng, tinh thần phấn chấn. Khi đám người đó đi đang, thậm chí cỗ kiệu của An Vương phủ cũng phải tránh sang một bên, dân chúng cũng dồn dập dừng lại quan sát.
Giang Tiểu Lâu nhẹ giọng ho một cái, Sở Hán lập tức đến cạnh cỗ kiệu của nàng, thấp giọng hỏi: “Tiểu Lâu muội tử, có gì dặn dò.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng vén một góc rèm, tia sáng chiếu vào làm gương mặt nàng trở nên không chân thực, chỉ nghe âm thanh ôn hòa: “Vị kia mới đi ngang là Hoa Dương công chúa được bệ hạ sủng ái, vì có gương mặt đẹp nên được yêu thương gấp bội, không ai dám làm trái ý nàng ta.”
Sở Hán không biết tại sao Giang Tiểu Lâu lại nhắc đến Hoa Dương công chúa, kỳ quái hỏi: “Vậy thì sao?”
Giang Tiểu Lâu nói: “Không phải Sở đại ca nói tài nghệ của mình cao siêu sao, ta muốn thử một lần, xem bản lãnh của đại ca lớn cỡ nào.”
Trên mặt Sở Hán lộ ra biểu hiện nghi hoặc, Giang Tiểu Lâu nhẹ giọng dịu dàng nói: “Tương truyền Hoa Dương công chúa có một bảo vật quý giá, là một cái gối dệt bằng vàng, khi ngủ đều dùng nó, không biết đại ca có thể lấy giúp ta không?”
Sở Hán cũng không ngốc, nghi ngờ nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, Giang Tiểu Lâu cười nói: “Huynh yên tâm, ta không tham cái đó đâu, chẳng qua muốn thăm dò bản lãnh của đại ca thôi, sau khi được chứng nhận huynh có thể trả lại cái gối này.”
Sở Hán gật đầu: “Được, muội chờ đó. Nhưng mà… bây giờ ta đi rồi thì ai bảo vệ muội?”
Giang Tiểu Lâu lắc đầu cười nhẹ: “Bây giờ sẽ không có gì nguy hiểm, huynh yên tâm đi đi.”
Sở Hán xoay người biến mất ở trong đám đông.
An Vương phi nhìn thấy Giang Tiểu Lâu liền cười khanh khách, không có chút nào tức giận vì bị từ hôn. Giang Tiểu Lâu cũng làm ra bộ dáng không biết gì hết, trò chuyện với bà.
An Vương phi cười nói: “Ngươi nhìn hoa mai trên mặt ta thế nào?”
Giang Tiểu Lâu cẩn thận nhìn, đôi mắt lóe sáng: “Hình vẽ hoa mai trên trán Vương phi giống y như thật, rất sống động.”
An Vương phi đắc ý nói: “Ban đầu hình vẽ này chỉ có hình dáng hoa mai, sau đó ta cảm thấy quá đơn điệu, liền dặn dò tì nữ học tập làm thêm những hình ảnh khác, như chim nhỏ, cá nhỏ, hồ điệp. Những kẻ thô tục đều thích dùng giấy thếp vàng và giấy mỏng, ta lại thích dùng ngọc dát mỏng, tuyệt vời nhất chính là dùng cánh chuồn chuồn.”
Nói tới hưng phấn, giống như mời Giang Tiểu Lâu đến thật sự chỉ để trò chuyện.
Giang Tiểu Lâu đặt chén trà lên bàn, nụ cười tựa như khói ảo: “Cánh chuồng chuồn vừa mỏng vừa giòn, nếu vẽ lên bằng mực vàng, nhất định sẽ vô cùng mỹ lệ.”
Sở Hán nhìn nàng lấy ra một cái túi, mở túi ra: "Muội nhìn đi.”
Giang Tiểu Lâu nhìn thấy một cái gối vàng rực, trên mặt hiện ra kinh ngạc, quả thật là lấy được rồi. Sở Hán am hiểu thuật đi trên tường, cho dù là thành tường hoàng cung cũng không ngăn được hắn, huống chi chỉ là phủ của Hoa Dương công chúa, hắn muốn ra vào là dễ như trở bàn tay. Hôm qua hộ vệ phát hiện ra bóng của hắn, nhưng lại cho rằng đó là một con hắc điểu bay vút qua. Cái gối vàng này, công chúa xem như bảo bối, thế là hắn lén lút nắm một nắm đất, che mặt tiến vào phòng ngủ của công chúa, trát đất lên mặt Hoa Dương công chúa, sau đó bay lên xà nhà. Khi Hoa Dương công chúa giật mình, không kiểm tra xem có ai trong phòng hay không, mà lập tức cảm giác được trên mặt khác thường lập tức soi gương, vừa nhìn thấy đúng là có vấn đề, liền lớn tiếng náo động. Các tì nữ bị kinh động liền rối rít một phen, mới phát hiện thì ra chỉ là chút bùn đất, rửa sạch là hết. Cuối cùng công chúa cũng yên lòng, cho là khi các tì nữ phơi gối bị dính bùn đất, liền trách cứ một trận, lại ôm bảo bối của mình ngủ tiếp. Chỉ tiếc, cái gối đã bị đổi rồi.
Sở Hán vô cùng đắc ý, nhưng không quên nhắc nhở: “Cho muội nhìn một chút, ta phải trả lại ngay.”
Giang Tiểu Lâu tuân thủ lời hứa: “Cứ tự nhiên.”
Sở Hán cầm gối xoay người đi, lại nghi ngờ nói: “Bây giờ muội không về được sao?”
Giang Tiểu Lâu thở dài: “Mấy ngày nữa Vương phi sẽ ép ta thành thân, cho nên ta không thể về. Bản thân ta thì không sao cả, gả cho ai cũng là gả, chỉ tiếc… chỉ tiếc…
Sở Hán trợn mắt lên nói: "Chỉ tiếc cái gì?"
Giang Tiểu Lâu giảo hoạt liếc hắn một cái, từ từ nói: “Chỉ tiếc sau này ta không thể gặp Tuyết Ngưng nữa, sức khỏe của tỉ ấy rất kém, sợ là không chịu nổi đả kích này. Trên đời này tỷ ấy chỉ còn có ta là bằng hữu, không có ta chắc tỷ ấy sẽ rất đau lòng. Hy vọng sau này huynh thay ta chăm sóc tỷ ấy, dặn tỷ ấy uống thuốc đúng giờ, giữ gìn sức khỏe, đừng đau lòng vì ta.”
Vốn dĩ Sở Hán đã bước đi đột nhiên dừng lại, hắn ngưng thần nhìn Giang Tiểu Lâu: “Ly cô nương sẽ rất đau lòng sao?”
Giang Tiểu Lâu nghiêm túc trả lời: “Dĩ nhiên rồi, chỉ sợ sẽ khóc đến chết.”
Sở Hán suy nghĩ một chút, nói nhỏ: “Vậy ta tìm cách đưa muội ra ngoài.”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu lóe sáng: “Không có ai thay thế ta, An Vương phủ sẽ không chịu.”
Đầu óc Sở Hán không nghĩ ra cách: “Muội cũng không thể bảo một nam nhân như ta thay muội xuất giá, ta cũng muốn, chỉ là người ta không chịu.”
Âm thanh Giang Tiểu Lâu uyển chuyển, đôi mắt ôn nhu lộ ra hy vọng: “Dĩ nhiên là không, thật ra ta đã chọn được một người rất tốt, sợ huynh không đành lòng đi trộm…”
Mái tóc đen làn da trắng của Giang Tiểu Lâu ánh lên nhau, đặc biệt động lòng người, từng chữ nói ra vô cùng rõ ràng, như có một loại sức mạnh thần bí len lỏi vào linh hồn Sở Hán, khiến hắn chấn động.