Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 821 : Đại gả Vương phi (1)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Thấy Sở Hán còn sững sờ, Giang Tiểu Lâu nhàn nhã nói: “Còn không quay về, huynh muốn Hoa Dương công chúa truy bắt huynh khắp thành sao?”



Sở Hán không tiện hỏi nữa, giậm chân một cái, biến mất trước cửa sổ.



Giang Tiểu Lâu ở lại An Vương phủ, chi phí ăn mặc cực kỳ xa hoa, An Vương phi tựa hồ muốn Giang Tiểu Lâu hưởng thụ sinh hoạt phú quý trong vương phủ, để lung lạc ý chí của nàng. Nếu là cô gái tầm thường thấy tình hình như thế, nói không chừng sẽ thật sự chịu lưu lại, nhưng trong mắt Giang Tiểu Lâu, phú quý này thật ra cũng không đáng là gì.



Sau bữa trưa, An Vương phi gọi tì nữ đến: “Hôm nay Giang Tiểu Lâu đã làm gì?”



Tì nữ vội trả lời: “Bẩm Vương phi, giờ Mão Giang tiểu thư thức dậy, rửa mặt, dùng bữa, sau đó ngồi ở phòng đọc sách, viết chữ, vẽ tranh.”



An Vương phi trầm tư chốc lát: “Cô ta không có làm gì khác thường không?”



Tì nữ cúi đầu nói: “Theo nô tì quan sát, nàng ta rất an phận, dường như rất thỏa mãn với cuộc sống sang trọng ở đây, nói không chừng còn muốn ở lại lâu một chút.”



An Vương phi nở nụ cười xinh đẹp: “Vậy thì đúng rồi, có cô gái nào không thích phú quý, sinh hoạt xa hoa như An Vương phủ, sợ là cô ta chưa từng được hưởng ngày nào, sau này ta đuổi cô ta đi, sợ là còn không đành lòng bỏ đi."



Nghe An Vương phi nói vậy, tì nữ chỉ là cười hùa theo.



Bức rèm che hơi động, An Vương từ bên ngoài đi vào. Vương phi đứng dậy hành lễ với hắn, hắn mỉm cười nói: “Hôn lễ đã chuẩn bị tốt chưa?”



Sắc mặt An Vương phi vui mừng: “Đều chuẩn bị gần xong rồi, thiếp đã cho người xem ngày, ngày mốt chính là ngày hoàng đạo, thích hợp cưới gả.”



An Vương thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện này không hợp để nhiều người biết, nhất định phải cẩn thận một chút.”



An Vương phi cười tinh tế, vẻ mặt rụt rè: “Có thể có chuyện gì chứ, lại không phải thiên kim nhà quan, chỉ là một nữ tử thương hộ, Vương gia hà tất lo lắng.”



Lời của An Vương phi khiến An Vương nhíu mày, trừng mắt nhìn bà: “Lai lịch của nha đầu này không đơn giản, nghe nói Dương Các lão vô cùng yêu thích cô ta, Dương phu nhân lại xem cô ta như con ruột, ta lo một khi xảy ra chuyện, sẽ mang đến phiền toái rất lớn.”



An Vương phi cười gằn: “Không thân không thích, tại sao Các Lão lại ra mặt cho cô ta? Còn nữa, nữ tử một khi đã gả đi, gạo nấu thành cơm, danh phận đã định, Các Lão có thể làm gì? Không lẽ Các Lão có thể làm cho An Vương phủ phải bỏ Giang Tiểu Lâu, làm cho cô ta trở thành phụ nhân bị chồng bỏ? Vương gia, chuyện này đối với Giang Tiểu Lâu cũng không có gì tốt.”



Biểu hiện của An Vương hơi nghi ngờ, nghe nói như vậy mới lộ ra ý cười: “Nàng nói cũng đúng, chỉ cần hôn sự làm xong, không ai ngăn cản được việc này. Nhưng trước khi hôn lễ cử hành nàng phải đặc biệt đề phòng, không được xem thường.”



An Vương phi cúi đầu nhướng mày đều là phong tình: “Thiếp làm việc luôn cẩn thận, điểm này Vương gia cứ yên tâm.”



Hai người đang nói, chỉ thấy Duyên Bình quận vương ngu ngốc đang tươi cười vui vẻ đi vào, tay còn cầm một cây pháo trúc, An Vương phi chán ghét nhìn cây pháo trong tay hắn, vội sai tì nữ lấy đi, sau đó kéo tay hắn, tự mình dùng khăn lau tro bụi trên tay cho hắn, mới ôn nhu nói: “Mẹ sẽ cưới cho con một thê tử xinh đẹp, con có vui không?”



Duyên Bình quận vương cười ha ha, nước dãi chảy ròng ròng, bàn tay vỗ lạch bạch: “Tốt qua, con cưới nương tử, cưới nương tử rồi.” Vẻ mặt hắn vô cùng vui sướng, thật ra không hiểu gì hết, càng không biết ý nghĩa của việc cưới vợ sinh con.”




Trong lòng An Vương phi cười gằn, trên mặt lại không lộ ra vẻ gì, ung dung tự nhiên nói thẳng: “Đừng đem chuyện đó ra dọa ta, nếu ngươi muốn bịa đặt ra chuyện hoang đường gì đó, hoặc nói là đã có ý trung nhân, thì không cần phải nói. Tiểu Lâu, tìm một phu quân, là để có nơi nương tựa, dựa vào nam nhân không bằng dựa vào quyền thế,”



Giang Tiểu Lâu không khỏi cười khổ: “Nếu Vương phi quyết ý như vậy, tiểu nữ không còn lời nào để nói.”



An Vương phi cong môi cười: “Ngày mai chính là ngày đại hỉ, con nên trở lại nghỉ ngơi thật tốt, đến khi đó sẽ có người chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa.”



Tối hôm đó, hộ vệ An Vương phủ canh gác trước cửa phòng Giang Tiểu Lâu, đôi mắt cũng không dám chớp, chỉ lo xảy ra sơ sót. Mãi đến nửa đêm, tất cả vẫn sóng yên gió lặng như cũ, khắp nơi yên tĩnh.



Trời chưa sáng, Toàn Phúc thái thái liền dẫn tì nữ tiến vào phòng, trang điểm sáng sớm có bốn trình tự, đầu tiên là rửa mặt, dùng khăn bông lau mồ hôi trên mặt, Toàn Phúc thái thái cẩn thận liếc nhìn Giang Tiểu Lâu, cười nói: “Nhìn gương mặt này, như trứng gà bóc vậy, đúng là mỹ nhân.” Bà nắm khăn bông trong tay, suy nghĩ một chút rồi lại cất đi: “Trực tiếp “thượng đầu”thôi.”



“Thượng đầu” chính là trang điểm, bà xõa tóc Giang Tiểu Lâu ra, giúp nàng đội lên mão tân nương, tiếp lên là trang điểm thật đậm, cuối cùng đội mũ phượng lên, mặc vào áo cưới, tất cả quá trình đều được Toàn Phúc thái thái làm, các tì nữ khác đều không được nhúng tay. Tân nương từ đầu tới cuối đều cười tươi, dường như không biết mình phải gả cho một kẻ ngu si, Toàn Phúc thái thái cảm thấy có chút quái lạ nhưng không dám nhiều lời.



Không dễ dàng gì mới trang điểm sửa soạn xong, lại nghe thấy Giang Tiểu Lâu nói: “Các ngươi ra ngoài đi, còn sớm, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”



Toàn Phúc thái thái vội nói: “Như vậy sợ là không ổn…”



Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt phủi bà một cái, ánh mắt lạnh lẽo ẩn chứa uy hiếp: “Vậy bẩm báo Vương phi đi, rồi hãy quyết định.”



Toàn Phúc thái thái lau mồ hôi lạnh trên trán, cười nói: “Vậy bọn ta ở ngoài cửa bảo vệ, tiểu thư chuẩn bị xong rồi bọn ta lại vào.” Nói xong liếc mắt ra hiệu, mang theo tì nữ lui ra. Các nàng vừa mới lui ra, dưới đáy giường liền có một người xuất hiện, mày rậm mắt to vóc người khôi ngô, ngoài Sở Hán thì còn ai? Hắn không đi một mình, trên tay còn tha một cái bao tải. Một đôi mắt sáng như tuyết nhìn Giang Tiểu Lâu, động tác nhanh nhẹn mở bao tảo ra, lộ ra một cô gái trẻ đang hôn mê, nói: “Người muội cần ta đã trộm đến rồi, bây giờ chúng ta sẽ làm sao?”



Giang Tiểu Lâu đánh giá một chút, cười nói: “Bây giờ mặc giá y cho cô ta, trang điểm lại một chút, để cô ta biến thành ta.”



Thay thế, chẳng phải là hủy cả đời cô nương này, trên mặt Sở Hán lộ ra tia do dự.



Giang Tiểu Lâu thấy rõ: “Sở đại ca, cô ta là người đã thuê thích khách đến giết ta, huynh nói đối với loại tử nữ này, có gì phải thương hương tiếc ngọc? Chỉ sợ sau khi cô ta tỉnh lại, chuyện đầu tiên là ra tay với huynh.”



Giang Tiểu Lâu nhấc váy lên, không chút lưu tình đá Tần Điềm Nhi một cước, Tần Điềm Nhi bị đau đớn thức tỉnh, bỗng nhiên ngồi thẳng người dậy, mở to mắt hoảng sợ nhìn Giang Tiểu Lâu, trong nháy mắt muốn gào rít lên. Chỉ tiết, trên miệng nàng đã bị bịt kín, không phát ra tiếng được.



Giang Tiểu Lâu nhìn chằm chằm Sở Hán, Sở Hán tuy rằng do dự, nhưng vẫn nghe lời lấy trong lồng ngực ra một bình sứ, đổ ra một viên thuốc, một tay nhấc cằm Tần Điềm Nhi lên, một tay ghìm lại cổ họng nàng, nhét viên thuốc vào.



Giang Tiểu Lâu ôn nhu nói: “Ngươi yên tâm, đây là thuốc gây tê bình thường thôi, sau khi ăn vào cả người sẽ nhẹ nhàng, không có khí lực cũng không nói ra lời, nhưng sẽ không nguy hiểm tính mạng. Ba canh giờ sau, ngươi sẽ khôi phục lại như thường.”



Chờ Sở Hán buông tay, Tần Điềm Nhi sặc sụa ho khan vài tiếng, nhưng vì không phát ra được âm thanh mà ức đỏ cả mặt, trừng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, ánh mắt tràn đầy oán hận. Giang Tiểu Lâu mặc kệ nàng đang nghĩ gì, động tác nhanh nhẹn thay đồ trang điểm cho nàng, Sở Hán ở một bên nhìn thấy, đôi mắt trợn to, mặt đỏ tới mang tai. Giang Tiểu Lâu liếc hắn một cái, nói: “Sở đại ca, nếu ta là huynh thì sẽ đi ra bên ngoài bảo vệ.”



Sở Hán phản ứng lại, vội vã lui lại mấy bước: “Xong việc thì gọi ta.” Nói xong lui ra đến phía sau bình phong.