Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 831 : Trời sinh một đôi (1)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


An Vương phi sững sờ, hai tay co lại, chén trà trong tay rớt xuống đất, nát thành từng mảnh nhỏ, tiếp theo bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.



Tì nữ còn quỳ trên đất liên tục run rẩy, An Vương phi cũng đã đứng lên: “Đi, theo ta đi xem thử.”



Đến tân phòng, khắp nơi mùi thối nức mũi, tì nữ phía sau không khỏi lặng lẽ quay mặt đi, An Vương phi trầm mặt xuống: “Nhũ nương đâu? Còn không thu dọn sạch sẽ, để mặc chủ nhân của ngươi chà đạp tân phòng vậy sao?”



Nhũ nương vội vã đi vào, khó khăn lắm mới cùng các tì nữ áp chế được Duyên Bình quận vương, mạnh mẽ kéo hắn ra. Duyên Bình quận vương còn chưa kịp mặc quần áo, nước mắt nước mũi ròng ròng, lớn tiếng khóc lóc: “Cô ta ăn hiếp con, cô ta ăn hiếp con, mẹ nhìn đi.” Hắn vừa nói, vừa để lộ vết cấu, vết máu trên tay trên mặt cho An Vương phi xem.”



An Vương phi nhìn lên, quả thật là đỏ tươi đầy rẫy, không khỏi giận tím mặt, trừng mắt nhìn tân nương ở trên giường. Tân nương quần áo toán loạn, búi tóc rối bời, gương mặt xinh xắn đầy nước mắt nước mũi, phân và nước tiểu đầy người, trên áo cưới đỏ tươi tỏa ra từng trận tanh tưởi.



An Vương phi cực kỳ tức giận: “Rốt cuộc ngươi là ai?”



Tần Điềm Nhi oa oa khóc lớn, nhào tới dưới chân An Vương phi: “Tiểu nữ bị Giang Tiểu Lâu hãm hại, Vương phi, tiểu nữ là muội muội của Thám hoa lang, thiên kim tiểu thư Tần phủ, người phải gả cho tên ngu ngốc này là Giang Tiểu Lâu, không phải tiểu nữ.”



Nghe nàng nói vậy, sắc mặt An Vương phi đen lại, bà nhìn chung quanh, truy hỏi đám tì nữ: “Tại sao đến giờ mới phát hiện không đúng người?”



Tì nữ bốn mắt nhìn nhau không dám trả lời, cuối cùng có một người can đảm bước ra đáp: “Vương phi, hôm qua tân nương trang điểm quá dầy, Quận vương lại quậy phá liên tục, chúng nô tì nhất thời sơ ý, xin Vương phi tha thứ.”



Sắc mặt An Vương phi lạnh lùng: “Người đâu, kéo bọn chúng xuống.” Lập tức có các ma ma thân hình cao to bước vào, lôi bốn tì nữ này xuống.



Ánh mắt lạnh lùng của An Vương phi rơi vào trên người Tần Điềm Nhi: “Ngươi không biết gì hết?”



Tần Điềm Nhi như có lửa đốt, lập tức nói: “Phải, phải, Vương phi, xin người tha cho tiểu nữ trở về, tiểu nữ không phải tân nương.”



Nụ cười An Vương phi đầy khí lạnh: “Giữa ban ngày, lại dám bày trò trước mắt ta, Giang Tiểu Lâu đúng là không phải to gan bình thường, mà ngươi lại còn nói không biết chuyện, bên ngoài có nhiều người như vậy, nếu ngươi muốn phản kháng thì đã sớm kêu to rồi. Rõ ràng là ngươi thông đồng với Giang Tiểu Lâu, dùng kế thay mận đổi đào đến lừa ta, cho rằng An Vương phủ của ta dễ ăn hiếp sao?”



Tần Điềm Nhi không khỏi tức giận: “An Vương phi, ngài nói lời này là có ý gì? Không lẽ gả cho đứa con ngu ngốc của ngài là do tiểu nữ trăm phương ngàn kế tìm đến sao? Tiểu nữ điên rồi chắc?”



Nàng không nói lời này còn đỡ, nói ra khiến An Vương phi càng tức giận, Duyên Bình quận vương đúng là kẻ ngu ngốc, nhưng dù sao cũng là con trai bà, cho dù trong lòng cũng có mấy phần phiền chán, nhưng không thể để kẻ khác nhục nhã. Bà chỉ vào Tần Điềm Nhi, cười lạnh: “Dám ăn nói lỗ mãng với ta, vả miệng nó.”



Hai ma ma nhanh chóng tiến đến, một người đè Tần Điềm Nhi xuống đất, người còn lại cầm một thanh trúc, hai tay nâng đến trước mặt An Vương phi, An Vương phi nhìn thanh trúc gật đầu. Ma ma vén tay áo lên, quất thanh trúc xuống, phát ra một tiếng vang nặng nề trên mặt Tần Điềm Nhi, Tần Điềm Nhi kêu hoảng một tiếng, nhưng lại nhanh chóng bị người bịt miệng lại. Thanh trúc phạch phạch đánh liên tục, Tần Điềm Nhi kinh hãi tới cực điểm, mái tóc đen xõa tung, mỗi một lần đánh xuống, thân thể của nàng đều thống khổ run lên.



Gian phòng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng thanh trúc đánh phách phách bạch bạch trên mặt. Chốc lát sau, trên gương mặt trắng như tuyết của Tần Điềm Nhi xuất hiện vết máu, ngay cả miệng cũng sưng to, nhìn rất đáng sợ. An Vương phi đứng ở đó, mặt không cảm xúc, thờ ơ mà nhìn. Ma ma đánh đủ ba mươi cái, lúc này mới dừng tay nhìn Vương phi, An Vương phi khoát tay với bà một cái, ma ma cầm thanh trúc lui ra không một tiếng động.



An Vương phi liếc nhìn Tần Điềm Nhi một cái: “Giang Tiểu Lâu đâu?”


Tần Tư cười nhạt, biểu hiện thong dong: “Chuyện này đã lỡ thì phải làm tới cùng, đối với chúng ta lại là một chuyện tốt. Con nghe người ta nói rồi, Duyên Bình quận vương vốn là tâm bệnh của An Vương, bởi vì hắn ngu ngốc, nên nhà môn đăng hộ đối dĩ nhiên không chịu gả con gái qua, muốn dùng tiền mua một nữ tử nhà bình dân thì lại thấy mất mặt. Bởi vậy An Vương phi mới tìm kiếm đối tượng khắp nơi, cuối cùng bà ta vừa mắt Giang Tiểu Lâu xuất thân thương hộ, nhưng so với Giang Tiểu Lâu, Điềm Nhi nhà chúng ta đâu có kém? Có người đại ca này ra mặt, lại được Thái tử hòa giải, vụ hôn nhân này nhất định sẽ thành.”



Mặc kệ hắn nói hay đến đâu, Tần lão gia vẫn thấy không đành lòng: “Cũng không thể chỉ vì vậy mà đẩy muội muội con vào hố lửa.”



Cuối cùng Tần Tư trầm mặt xuống: “Người suy nghĩ kỹ đi, nếu Điềm Nhi gả vào vương phủ, coi như đã leo lên được gốc cây to, nhờ đó Tần gia cũng nở mày nở mặt. Ngược lại, nếu người không chịu, Điềm Nhi chỉ có thể bầu bạn với thanh đăng cổ Phật, không bao giờ có thể xuất đầu lộ diện, người có địa vị sẽ không bao giờ cầu thân nó.”



Nghe xong lời này, Tần lão gia thở dài một hơi, chán nản ngồi xuống ghế.



Tần Tư mỉm cười, uyển chuyển khuyên bảo: “Phụ thân, đề nghị của con vừa bảo vệ được thanh danh của muội muội, lại để người khác biết được Tần gia có chỗ dựa, không dám chê cười chúng ta nữa, thậm chí đến một lúc nào đó, hôn sự này sẽ trở thành điểm tựa chính trị cho chúng ta…”



Tần lão gia hai mắt vô thần nhìn con trai mình, đứa nhỏ này từ nhỏ đọc sách biết chữ, tài hoa phong lưu, nhưng hắn không ngờ, tâm địa Tần Tư cũng quá độc ác, thậm chí muội muội ruột cũng bán đi không chút do dự. Hắn chán nản phất tay: “Cái nhà này từ trước đến giờ đều do con làm chủ, con quyết định đi, ta mặc kệ.”



Trên mặt Tần Tư lộ ra vẻ trút được gánh nặng, cười nói: “Đa tạ phụ thân.”



“Nhưng mà tính khí của Điềm Nhi, sợ là nó không chịu… quan trọng hơn chính là, sợ nó sẽ gây họa ở An Vương phủ.”



“Phụ thân, muội ấy không chịu thì có thể làm gì, còn gả cho ai được nữa?”



Nhìn theo Tần lão gia rời đi, đáy mắt Tần Tư mới lộ ra tia lạnh lùng: “Giang Tiểu Lâu, ngươi muốn phá hủy Tần gia, ta càng muốn lợi dụng ngươi, khiến ta càng bước lên cao hơn.”



Tần Điềm Nhi không ngờ tới mới vừa từ An Vương phủ trở về lại phải đối mặt với việc bị đuổi lại đó, sau khi nghe xong quyết định của phụ huynh, nàng tuyệt thực một ngày một đêm, kết quả dĩ nhiên là không chết được, mạnh mẽ bị bắt trở về. Nàng phát huy tối đa tính điêu ngoa tùy hứng, thừa dịp tì nữ không chú ý, tháo đai lưng làm dây định treo cổ, lại được người cứu xuống. Tần phu nhân bất đắc dĩ, lúc nào cũng ở bên cạnh khuyên nhủ nàng.



“Con gái, con nghĩ không thông suốt đến mấy thì cũng vô ích, ngoại trừ An Vương phủ, ai còn chịu cưới con nữa.” Tần phu nhân bất đắc dĩ, nói thật lòng.



Tần Điềm Nhi oa một tiếng, tuyệt vọng khóc lóc ngã gục trên gối: “Thà chết cho xong.”



“Chết rồi, thì đúng hợp ý Giang Tiểu Lâu.” Tần Tư lạnh lùng nói.



Tần Điềm Nhi đột ngột ngẩn đầu lên, căm tức nhìn Tần Tư.



Tần Tư nói từ tốn: “Chết thì quá dễ, đến khi đó Giang Tiểu Lâu còn tặng cho muội một vòng hoa. Nhưng nếu muội gả vào An Vương phủ, thì chính là Quận vương phi, Giang Tiểu Lâu chỉ có thể nằm rạp dưới chân muội.”



“Nhưng hắn là tên ngốc.” Nàng tan nát cõi lòng nói.



“Ngốc thì đã sao? Đâu thể thay đổi thân phận cao quý của hắn. Điềm Nhi, ngoại trừ hắn, muội không còn lựa chọn nào khác.”