Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 832 : Trời sinh một đôi (2)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


An Vương phủ.



An Vương phi nổi giận đùng đùng xông vào thư phòng, lạnh lùng nói: “Vương gia, người thật sự muốn cho Tần Điềm Nhi đó vào cửa sao?”



An Vương nhìn thê tử của mình, nhàn nhạt nói: “Không sai, Thái tử điện hạ tự mình lên tiếng, việc này chính là ông trời tác hợp, ta nhất định phải đồng ý.”



Trên mặt An Vương phi xẹt qua tia cáu giận, đáy mắt tóe lửa: “Vương gia, người khác chèn trên đầu chúng ta, ngài không chịu nhìn đã chịu cúi đầu sao?”



An Vương phi xưa nay tự tin thân phận, chưa bao giờ có hành vi lời nói như vậy. An Vương biết bà tức giận, chỉ cúi mắt nói: “Hôn sự là việc hỉ, nàng đừng sinh sự thêm nữa.”



An Vương phi nhướng cao lông mày, hiện ra vẻ sắc bén: “Vương gia, thiếp cũng chỉ nghĩ cho ngài, Giang Tiểu Lâu kia không biết chừng mực như vậy, sao lại để cho âm mưu của ả thành công được?”



An Vương liếc bà một cái, chậm rãi nói: “Trưa nay Dương Các lão tự mình đến đây, nói rõ Giang Tiểu Lâu là nữ đệ tử ông ta yêu quý nhất, cô ta không cha không mẹ, hôn sự phải được sư phụ đồng ý, nàng đã hiểu chưa?”



Mặt mày An Vương phi trắng bệch: “Ngài nói cái gì, Giang Tiểu Lâu là đệ tử Dương Các lão?”



An Vương cười gằn không ngớt: “Không có chỗ dựa thì ai dám làm càn? Lão già đó hôm qua mới thắng bệ hạ một ván cờ, làm bệ hạ giận đến xanh mặt, hắn lại cười hi hi ha ha làm như không có gì, nói là mình đã nhận một nữ đệ tử, ta còn tưởng chỉ là nói đùa, một nữ tử thương hộ lại có thể leo lên cái cây to này, là người có tâm kế, chẳng trách cô ta lại lớn lối như vậy.”



Sắc mặt An Vương phi lúc trắng lúc xanh, hàm răng cắn chặt: “Ngài e ngại Dương Các lão, nên bắt thiếp phải nhịn nhục sao?”



An Vương trừng bà một cái: “Cái gì mà nhịn nhục, chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu bày trò, cần phải tức đến vậy sao? Không phải nàng cần con dâu sao, Tần Điềm Nhi ta thấy cũng không tệ, nó là thiên kim Tần gia, huynh trưởng là Thám hoa, chỗ nào cũng hơn Giang Tiểu Lâu gấp trăm lần. Ta mặc kệ Tần gia và Giang Tiểu Lâu có ân oán gì, lần này vô tình mà thành chuyện tốt, không có gì phải phàn nàn.”



Nghe An Vương nói vậy, An Vương phi không dám tin, bà căm tức nói: “Được, được lắm, ngài càng già lá gan càng nhỏ, lại bị một lão già dù dọa.”



An Vương không để ý tới An Vương phi, trong mắt hắn đây chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần có đứa con dâu che miệng người khác là được, còn đứa con dâu này của nhà ai hắn cũng không quan tâm. Nam nhân mà, ánh mắt đều đặt trên triều đình, không giống nữ nhân tóc dài kiến thức ngắn như An Vương phi, chỉ biết tính toán chi li. Mặt mũi có đáng là gì, lợi ích mới là quan trọng nhất. Cưới Tần Điềm Nhi, cho Thái tử thể diện, thành đồng minh của Tần gia, đối với An Vương phủ thì có gì không tốt? So ra, cưới một cô nhi như Giang Tiểu Lâu, mới là chuyện cười lớn.



Tần Tư quả nhiên là người làm được đại sự, hắn biết rõ bên ngoài đã có lời đồn, nhưng vẫn theo trình tự cùng An Vương phủ trao đổi thiếp canh, chọn ngày tốt đưa muội muội của mình an ổn gả vào An Vương phủ.



Tạ phủ.



Trên mặt Ly Tuyết Ngưng không còn chút máu, rõ ràng là sợ hãi vô cùng: “Chuyện này quá mức nguy hiểm, nếu chuyện cướp người của muội có gì không ổn thì muội phải làm sao?”



Giang Tiểu Lâu cười nói: “Nên làm thế nào thì làm thế đó, ta chỉ có một cái đầu, còn có thể làm sao nữa.”
Nghe được hai tiếng Tuyết Nhi, sắc mặt Khánh Vương phi đột nhiên trắng bệch, ngay cả nụ cười che giấu cũng không cất lên được. Trong lòng An Vương phi rùng mình: “Tỷ coi, hôm nay muội liên tiếp luống cuống. Tỷ tỷ, đừng trách muội.”



Khánh Vương phi thở dài một hơi: “Trên đời này tất cả đều có số mạng, không phải của mình thì không cưỡng cầu được, khi Tuyết Nhi vừa ra đời đã được khen là một mỹ nhân, nhưng đáng tiếc duyên phận mẹ con của bọn ta quá cạn, chỉ sống với nhau được mấy năm, thì đã không thể...” Vừa nói bất giác nước mắt rơi đầy mặt.



Trong lòng An Vương phi cũng đau khổ thay bà, không thể làm gì khác hơn là khuyên nhủ: “Việc này đã qua nhiều lắm, trong lòng Khánh Vương cũng rất tự trách, tỷ tỷ cũng đừng trách ngài ấy, dù gì cũng là phu thê.”



Trên mặt Khánh Vương phi xuất hiện tia trào phúng: “Phu thê? Nữ nhi mất tích nhiều năm, hắn còn có thể vui vẻ như không có gì xảy ra, trượng phu như vậy không có cũng được.”



Nhà nào cũng có nỗi khổ riêng, An Vương phi có đứa con trai ngốc, Khánh Vương phi có đứa con gái mất tích nhiều năm, chuyện này đều là nỗi khổ trong lòng hai người, hai người họ ngồi đối diện, trong lòng thổn thức không ngừng.



Trước cửa Kim Ngọc Mãn Đường.



Ly Tuyết Ngưng xuống xe ngựa, nói với Giang Tiểu Lâu: “Ta đã nói là muội nên ở nhà mấy ngày, bây giờ đến đây, không sợ An Vương phi gây sự sao?”



Giang Tiểu Lâu cười: “Không, bây giờ bà ấy còn bận xử lý Tần Điềm Nhi.”



Ly Tuyết Ngưng không khỏi nhắc nhở: “Nói không chừng, lần này Tần gia nhờ vậy mà đắc ý.”



Giang Tiểu Lâu cười gằn: “Leo càng cao, ngã càng đau, đây là chân lý. Muốn báo thù sao, ta chờ hắn đến, để xem ai bị lột da trước.” Nói xong nàng trực tiếp đi vào tửu lâu, Ly Tuyết Ngưng đứng im tại chỗ chốc lát, khẽ lắc đầu, nói với Tiểu Điệp: “Đi thôi.”



Một chiếc xe ngựa dừng trong góc đường, An Vương phi trầm mặt nói: “Nhìn thấy không, chính là cô gái áo lam vừa đi vào.”



Khánh Vương phi không trả lời ngay, An Vương phi có chút kỳ quái, quay đầu hỏi: “Tỷ làm sao vậy?”



Khánh Vương phi chỉ vào một cô nương trẻ tuổi vừa đi vào, âm thanh run rẩy: “Muội cảm thấy cô nương đó có phải là…”



An Vương phi liếc mắt nhìn, chỗ đó không có ai.



“Tỷ nói ai, Giang Tiểu Lâu sao?”



Khánh Vương phi bắt lấy cánh tay bà, móng tay dài đâm vào da thịt: “Không, không phải, ta nói cô nương đi vào sau.”